Xưa kia, có một cặp vợ chồng sống trong một ngôi làng cách đây nhiều năm. Nguồn thu nhập chính và cũng là nguồn cung cấp thực phẩm cho họ là nông nghiệp. Họ đã từng bán các loại rau quả và hoa màu thu hoạch được cho hàng xóm của mình hoặc trong những phiên chợ trời.
Đôi vợ chồng có một cô con gái nhỏ rất đáng yêu và được đặt tên là Maita. Maita có mái tóc mềm mại, mượt mà và ánh vàng có thể phản chiếu lại tia nắng mặt trời. Khi còn nhỏ Maita luôn bị mái tóc của mình ám ảnh. Lúc đó cô thường dành một khoảng thời gian dài để chải và sửa sang mái tóc mềm mại. Công việc này được Maita thực hiện mỗi ngày vào mọi lúc.
Do đó bố cô thường xuyên nói rằng: "Maita đừng chải tóc quá nhiều. Hãy giúp bố làm công việc nhà đi".
Nhưng mẹ của cô gái trẻ lại thấy điều này khá thú vị, vì con gái của bà đã biết cách làm cho mình trở nên xinh đẹp từ khi còn nhỏ. Đó là lý do bà bà luôn ủng hộ con gái mình.
Bà nghĩ rằng: "Cô bé vẫn còn rất trẻ. Nó sẽ thay đổi và giúp đỡ công việc nhà khi lớn hơn".
Tuy nhiên, mẹ của Maita đã nhầm. Vì khi Maita trưởng thành hơn thì sự chăm chút của cô gái dành cho mái tóc mềm mại, mượt mà càng trở nên mạnh mẽ hơn xưa.
Nếu như ngày trước cô chỉ chải tóc trong vài phút, thì giờ đây cô dành cả giờ và đôi khi là cả ngày cho mái tóc của mình. Theo đó, Maita không làm một điều gì khác ngoài công việc này.
Một ngày kia cha của cô bị bệnh nên người mẹ cần phải đi chợ để bán các loại rau vừa mới thu hoạch. Vì gia đình rất cần tiền để mua thức ăn và thuốc uống nên bà không thể ở nhà.
Lúc này người mẹ đã hướng dẫn Maita làm công việc nhà một cách nghiêm túc. Bởi không ai có thể làm được điều đó ngoài cô.
Trước khi ra chợ bà nói: "Con hãy nấu thức ăn khi mẹ đi từ thị trấn để về nhà sau khi trời tối. Hãy trông chừng cha và chăm sóc ông ấy cho đến khi ông khỏe lại".
"Còn nữa, con hãy tưới rau ở ngoài sân vì đất quá khô". Maita gật gù ra vẻ hiểu rõ những gì mà mẹ cô đã chỉ dạy.
Nhưng khi Maita chuẩn bị bắt đầu làm công việc nhà thì cô lại lướt ngang qua một tấm gương và nhìn thấy mái tóc sáng bóng xinh đẹp của mình. Cô dừng lại trong một phút với tay lấy chiếc lược và bắt đầu chải tóc. Cô gái trẻ tự nghĩ: "Ta chỉ sửa tóc lại trước khi bắt đầu công việc mà thôi, trời vẫn còn rất sớm".
Thế là Maita liên tục chải tóc của mình và không thể ngừng làm việc này. Đến nỗi mà cô gái quên mất thời gian. Cô thậm chí còn không nghe thấy giọng nói yếu ớt của người cha đang cố gọi mình, vì ông quá đói và muốn ăn một cái gì đó. Cô đã quá bận rộn với việc chải mái tóc xinh đẹp.