Nhà vua là một kẻ háo sắc. Chẳng cô gái trẻ đẹp nào ông ta biết được là có thể thoát khỏi ông ta. Cũng gần cung điện của hắn có một người Do Thái khôn ngoan cùng cô vợ rất xinh. Biết được tính vua thích gái đẹp nên trước khi ra khỏi nhà người Do Thái nọ thường cài chốt cửa.
Nhưng một hôm ông ta ra khỏi nhà mà quên cài chốt. Nhà vua chỉ chờ có dịp này bèn lẻn đến nhà người Do Thái. Vua yêu cầu vợ người Do Thái phải chiều mình. Biết khó từ chối, cô vợ xinh đẹp nọ bèn xin đức vua cho phép cô đi thay quần áo để xứng với danh giá của đức vua. Vua đồng ý. Cô ta đưa cho vua quyển kinh Coran để vua đọc trong khi ngồi chờ. Còn cô không thay quần áo mà chạy sang nhà hàng xóm và trốn ở đó.
Nhà vua đọc cuốn kinh Coran và chờ mãi, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng cũng không thấy vợ người Do Thái quay lại. Vua bèn đứng dậy đi đến bên giường cô ta và đặt một túi tiền vàng vào cuốn kinh Rôze của ông ta ở đó. Sau đó vua cầm cuốn kinh Côran và rời khỏi nhà để tránh mặt người chồng.
Thấy vua đã về, cô gái xinh đẹp bèn trở về nhà rồi đi thẳng xuống bếp chuẩn bị bữa trưa cho hai vợ chồng. Nửa tiếng sau người chồng về, anh ta nhìn thấy túi tiền vàng và quyển kinh Rôze của vua để trên giường vợ. Anh ta nhìn chằm chằm vào những thứ đó rồi quay sang vợ, tức tối nói:
- Vua đã ở đây với cô?
Người vợ im lặng, vì cô nghĩ có nói gì thì chồng cô cũng không tin. Từ hôm đó, người chồng không nhìn vợ và cũng không nói chuyện với cô ta.
Người vợ trở nên ốm yếu và không bác sĩ nào chữa khỏi được. Khi cô cảm thấy mình yếu quá rồi, cô bèn gọi ba người anh trai của mình đang sống ở thành phố khác đến.
Cô kể với mọi người chuyện viếng thăm của nhà vua như thế nào và chuyện cô trốn sang nhà người hàng xóm ra sao. Cô cũng nói với họ rằng chồng cô giận cô tới mức không muốn nói chuyện với cô.
Nghe xong, ba người anh lập tức đòi ông em rể cùng với họ đi đến cung vua. Trước mặt vua và quan cận thần, họ nói:
- Thưa bệ hạ, mấy năm trước đây cha tôi chưa qua đời, người có để lại cho chúng tôi một ngôi nhà, một vườn nho, mấy cánh đồng và một khu vườn. Chúng tôi có ba anh em nên một người nhận ngôi nhà, một người nhận vườn nho, một người nhận cánh đồng, còn khu vườn chúng tôi không biết cho ai. Một thời gian sau người đàn ông này đến - họ chỉ vào người Do Thái. Chúng tôi để cho anh ta sử dụng khu vườn với điều kiện anh ta phải trông nom nó. Nhưng người đàn ông này không thi hành theo đúng giao kèo. Anh ta không cày xới đất, anh ta không nhặt cỏ dại và cũng không gieo trồng. Cuối cùng khu vườn bị bỏ quên. Chúng tôi đòi anh ta phải trả lại khu vườn đó cho chúng tôi.
Nhà vua quay sang hỏi người Do Thái:
- Có đúng thế không?
Người Do Thái thông minh trả lời:
- Thực ra những người này nói đúng phần nào sự thực. Bởi vì tôi cũng có sao nhãng việc chăm sóc khu vườn. Nhưng không hoàn toàn như vậy. Tôi chỉ sao nhãng từ khi tôi phát hiện ra dấu chân con sư tử của nhà vua ở trong vườn. Nó đã đến đó lấy hoa quả. Tôi sợ rằng nó có thể quay lại và lấy đi cuộc sống của tôi.
Nhà vua ngầm hiểu những lời nói bí ẩn đó. Ông ta rất hài lòng với cách xử sự của anh ta. Vì vậy ông quay ra nói với người Do Thái:
- Tôi biết con sư tử của tôi đã một lần vào thành phố. Nhưng anh yên tâm điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Tôi sẽ cho xây cho nó một cái nhà có tường cao và nó không thể đến khu vườn nhà anh để hái hoa quả được. Lần trước nó chẳng hái được gì ở vườn của anh ngoài một lá nho. Tôi sẽ trả lại lá nho đó cho anh.
Nói rồi vua lấy cuốn kinh Coran ở trong túi áo đưa cho người Do Thái.
Người Do Thái cũng hiểu được những lời sâu xa của vua. Anh ta trở về nhà nói lại với vợ mọi chuyện và xin cô tha thứ cho anh. Cô vợ liền khỏi ốm và hai vợ chồng họ sống hạnh phúc bên nhau đến hết đời.