Ở thành phố phía đông đất nước có một người đàn bà thông minh tên là Saphica. Chị ta có một anh chồng đần độn tên là Hanga. Saphica là một người nội trợ đảm đang, hiểu biết và khéo léo. Chị ta cắn răng chịu đựng số phận hẩm hiu vớ phải anh chồng đần. Và chị cũng khéo léo che giấu không bao giờ để lộ cho người ngoài biết điều đó.
Một hôm người hàng xóm của chị tên là Rahana sang chơi. Hai người nói chuyện về các đức ông chồng của mình. Rahana nói về sự thông minh, khôn ngoan và khoẻ mạnh của chồng mình. Còn Saphica lại kể về anh chồng đần độn của mình. Vừa kể nước mắt chị vừa lăn trên gò má. Chị than trách số phận mình hẩm hiu không lấy được chồng tốt. Saphica bắt đầu than vãn bằng một giọng ai oán:
- Ôi người xóm giềng yêu quý của tôi ơi, tôi biết nói gì và sẽ kể gì đây? Lạy Chúa toàn năng! Chúa đã trừng phạt con. Người đã ban cho con một người chồng ngu hơn bất cứ người chồng ngu nào trên đời. Anh ta đã gây cho tôi bao nỗi bất hạnh. Anh ta thậm chí không tiết kiệm được dù chỉ một đồng xu. Tất cả chỉ vì sự thật thà quá mức của anh ta và bởi anh ta không biết phải cư xử như thế nào với mọi người thôi. Tôi làm việc cả ngày để kiếm miếng cơm cho cả hai vợ chồng. Tối đến tôi lại phải dọn dẹp trong nhà. Ôi thật là đau đớn cho tôi! Đau khổ là số phận của tôi! Nếu chị không tin, tôi sẽ gọi chồng tôi đến đây để chị chứng kiến sự ngu dốt của anh ta.
Saphica liền gọi anh chồng đến và nói:
- Hanga, anh hãy trèo lên gác nhà và lấy bánh mì xuống để ăn trưa.
- Khi em yêu cầu điều gì anh sẽ làm ngay.
Hanga đi lấy cái thang bắc vào mái nhà rồi trèo lên. Trèo được nửa thang, anh ta quay lại hỏi:
- Saphica, Saphica! Anh đã trèo được nửa thang rồi. Anh không biết phải trèo lên tiếp hay là xuống.
Saphica kêu tên:
- Ôi, lạy thánh Ala! Thật là ngu quá đi thôi! Nếu trong tay anh chưa có cái gì thì có nghĩa là chưa lấy được bánh mì. Anh phải trèo tiếp chứ. Nếu có bánh mì trên tay thì tức là anh đã lấy được bánh rồi và khi đó anh hãy trèo xuống chứ.
Hanga nhìn vào tay mình, chẳng có gì cả. Theo lời khuyên của vợ, anh ta trèo tiếp lên mái nhà lấy bánh mì rồi trèo xuống. Xuống đến nửa chừng, anh ta lại kêu lên:
- Saphica, Saphica! Anh lại đang ở giữa thang. Anh không biết nên xuống hay nên trèo lên.
Saphica lại cho anh ta một vài lời khuyên. Anh ta nhìn vào tay mình thấy có bánh mì. Anh ta trèo xuống. Saphica quay sang người hàng xóm:
- Đấy chị thấy chồng tôi có ngu không? Tôi khóc vì điều đó cả ngày lẫn đêm. Chẳng có ai giúp tôi cả.
Người hàng xóm an ủi Saphica:
- Saphica yêu quý, đừng có buồn quá như vậy. Đừng để những hành động kém thông minh của chồng mình diễn ra ngay trước mắt mình, - rồi chị ta nhắc lại câu tục ngữ “méo mó có hơn không”. - Thà có người chồng như thế còn hơn là không có chồng. Chị biết đấy, một người đàn bà không có chồng thì không thể ăn mặc đẹp được và chẳng ai để ý đến họ. Bây giờ đến lượt tôi tôi sẽ kể cho chị nghe. Nếu chị biết chồng tôi, anh Simon đần độn đến mức nào thì chị sẽ bằng lòng với những gì chị đã có. Lúc đó chị sẽ ngẩng cao đầu lên trời mà cám ơn Chúa đã cho chị một người chồng như Hanga.
Chị hàng xóm nói tiếp:
- Chồng tôi còn tệ hơn chồng chị. Nếu chị không tin, chị hãy sang nhà tôi, tôi sẽ cho chị biết sự ngu đần của anh ấy.
Hai người phụ nữ cùng đi sang nhà Rahana.
Rahana lấy một cái vại múc đầy nước, sau đó gọi chồng chị đến và nói:
- Đây là cái vại đầy ngô. Anh hãy mang sang nhà ông thợ xay xay thành bột, xong đem về đây ngay. Chị Saphica sẽ chờ ở đây cho tới khi anh quay về.
Simon bê cái vại nước đi đến nhà ông thợ xay và nói:
- Vợ tôi nói rằng chúng tôi đang có một người khách đợi ở nhà. Vì vậy ông làm ơn hãy xay chỗ ngô này cho tôi. Tôi phải về nhà sớm.
Khi người thợ xay nhìn thấy nước ở trong vại và nghe những lời Simon nói ông ta biết rằng đây là một người đần độn. Ông ta quyết định trêu vợ chồng anh ta một mẻ. Ông ta chỉ vào góc nhà, trong đó có một người Ấn Độ đang nằm ngủ và nói với Simon:
- Anh cứ vào nằm kia mà ngủ, khi nào xong tôi sẽ đánh thức anh dậy mà mang bột về.
Simon nghe theo lời của người thợ xay, khi anh ta đã ngủ say người thợ say bèn đến chỗ anh ta, cạo râu của anh ta đi. Sau đó ông ta bỏ mũ của Simon ra đội mũ của người Ấn Độ lên đầu anh ta. Cuối cùng người thợ xay đánh thức Simon dậy, đưa cho anh ta cái vại và nói:
- Tôi đã xay xong, hãy về nhà vui vẻ nhé.
Simon đi về nhà, vợ anh ta và chị hàng xóm hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy anh. Vợ anh ta kêu lên:
- Anh là ai? Anh từ đâu đến?
- Anh là chồng của một trong hai cô nhưng anh không nhớ là cô nào.
Rahana trả lời:
- Chúng tôi không biết anh.
Rồi chị đưa cho anh ta một chiếc gương. Khi nhìn vào trong gương, Simon nhận ra cái mặt trong gương không phải mặt mình. Anh ta không bao giờ đội mũ của người Ấn Độ và anh ta luôn để râu. Anh ta đấm vào đầu mình và chửi rủa ông thợ xay:
- Lão thợ xay chó đẻ! Lão đã đánh thức thằng Ấn Độ dậy và đưa bột cho hắn còn lão để tôi nằm ngủ ở đó. Tôi sẽ đến chỗ lão ngay lập tức để hỏi lão tại sao đánh thức tôi dậy. Bởi vì nếu tôi ở đó tôi sẽ ngủ đến nửa đêm. Xin Chúa hãy tha thứ cho tôi!
Saphica quay lại phía Rahana và nói:
- Chị nói đúng Rahana ạ. Tôi vẫn còn hạnh phúc hơn chị. Xin Chúa hãy giúp đỡ chị!