- Trang chủ >
- Truyện cổ Andersen >
- Nữ thần băng giá - Phần 9
IX. Nữ thần Băng Giá
Mùa xuân đã làm cho những cành hồ đào và hạt dẻ dẻ đẹp đẽ, dải từ cầu Xanh Môrit suốt dọc sông Rôn đến tận bờ hồ Lêman*, đâm chồi nảy lộc, trở lại rậm rạp tốt tươi. Quãng sông này tựa như một thác nước dữ tợn, sôi sục chẳng kém gì lúc mới thoát ra khỏi vùng băng tuyết mênh mông nơi ưa thích của Nữ thần Băng giá.
Mụ ta cưỡi gió lên một trong những đỉnh cao nhất dãy Anpơ, ngồi trên một nệm tuyết ngoài nắng và đưa cặp mắt hau háu nhìn xuống các thung lũng. Ở đấy mụ thấy loài người đang lao động bận rộn dưới chân một ngọn núi cao, trông như một tổ kiến. Mụ nói với một giọng khinh bỉ: "Thế mà bọn con gái Mặt Trời gọi các người là những kẻ Trí tuệ! Các người chẳng qua chỉ là sâu bọ. Chỉ một cơn núi lở cũng đủ đè nát các người lẫn nhà cửa làng mạc của các người."
Mụ ngửng đầu kiêu hãnh. Mắt mụ phóng ra những tia đầy sát khí bao quát cả chân trời rộng lớn. Trong thung lũng người ta nghe tiếng đá bị thuốc nổ phá tung lên. Lại có những máy móc lăn đi nặng nề. Người ta đang đặt đường sắt vào một cái hầm ngầm qua dãy Anpơ.
Nữ thần nói một cách kiêu ngạo: "Trông kìa! Chúng như những con chuột chũi đào hang dưới đất. Mìn nổ chỉ to hớn tiếng súng một tí mà cũng làm cho chúng giật mình kinh sợ. Ta đây, mỗi lần di chuyển cung điện, tiếng động còn to ngang tiếng sấm."
Từ dưới thung lũng bay lên một làn khói cứ tiến dần, tiến dần: đó là khói toả lên từ một đầu máy tàu hoả, trông tựa một cái lông ta cắm trên đầu một con rắn dài. Đoàn tàu hoả vút đi nhanh hơn mũi tên bắn. Nữ thần lại nói: "Chúng tưởng chúng là chủ trên địa cầu. Chúng kiêu hãnh với cái óc thông minh của chúng. Nhưng quyền lực vẫn thuộc về sức mạnh của thiên nhiên." Mụ vừa cười vừa nói, tiếng vọng vang đi xa làm rung chuyển không gian. Những người dưới thung lũng bảo nhau: "Đó là tiếng núi lở."
Các công chúa Thái Dương cất tiếng hát bài ca ca ngợi trí tuệ loài người: chính cái trí tuệ đó chinh phục biển cả, chuyển núi, lấp vực và làm chủ sức mạnh của thiên nhiên. Trong khi các nàng hát, đằng xa một đoàn xe lửa đang băng qua không gian.
Nữ thần núi Anpơ nhìn đoàn tàu, nói với giọng chế giễu: "Đấy là những Trí Tuệ! Chúng phải tuỳ thuộc vào sức của hơi nước đang kéo chúng đi. Ở đầu tàu, anh lái đứng kiêu hãnh như một ông vua. Những con người khác chen chúc trong các toa xe. Một nửa trong số đó ngủ bình thản vì họ tin chắc rằng con rồng hơi ấy không dẫn chúng đến chỗ chết được." Mụ lại cười. Người đứng dưới thung lũng bảo nhau: "Lại một trận núi lở nữa."
Ruyđy và Babét cũng ở trong số hành khách trên tàu. Họ bảo nhau: "Mụ Nữ thần Băng giá độc ác đã kiếm đủ cách, nhưng không thể nào bắt một đứa trong chúng ta đi được." Nữ thần Băng giá reo lên: "Chúng nó kia rồi! Ta đã từng đè nát hàng đàn nai, hàng ngàn cây tùng và nhiều tảng đá cao như gác chuông nhà thờ, làm gì mà ta chẳng thắng được những đứa tự xưng là Trí tuệ ấy. Đặc biệt cái đôi ấy thách thức ta. Ta sẽ tiêu diệt."
Mụ lại cười một lần thứ ba nữa. Những người dưới thung lũng, nhòm lên những ngọn núi đang sập xuống và nhắc lại: "Núi lại vẫn lở! Trên ấy xảy ra việc gì thế không biết?"
(Đón đọc tiếp phần tiếp theo Nữ thần băng giá - Phần 10: Bà mẹ đỡ đầu.)
Xem ngay truyện hay khác
- Thần trụ trời (Tạo lúc: 05/03/2015)
- Người nghèo, người giàu (Tạo lúc: 06/03/2015)
- Chiếc nón lá của Jizo - Sama (Tạo lúc: 07/03/2015)
- Thánh Mẫu Liễu Hạnh (Tạo lúc: 08/03/2015)
- Đức Thánh Gióng (Tạo lúc: 08/03/2015)
- Đại thánh Từ Đạo Hạnh (Tạo lúc: 08/03/2015)
- Giăng bị thịt (Tạo lúc: 11/03/2015)
- Johannes trung thành (Tạo lúc: 12/03/2015)
- Đôi giày bát kết tự đi được (Tạo lúc: 13/03/2015)
- Đôi giầy đỏ (Tạo lúc: 13/03/2015)