Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi, ở đất nước vùng phương Đông xa xôi nọ có chàng hoàng tử tên là Khusraoushah. Cha của chàng là quốc vương của Đế chế Ba Tư hùng mạnh. Ngài muốn người con trai duy nhất của mình phải được học hành tử tế nên đã cho mời các vị thầy thông thái và các nhà bác học uyên thâm nhất trên đời đến triều dình để dạy dỗ cho chàng.
Khusraoushah được trời phú cho tư chất thông minh lại ham học hơn người, chàng nghiên cứu rất nhiều lĩnh vực như lịch sử, địa lý, thần học lại thêm cả cung kiếm và cưỡi ngựa nữa. Chàng còn có thú đọc thơ và không ngần ngại chấp bút sáng tác những vần thơ lai láng. Chẳng bao lâu sau, cậu học trò ấy đã vượt xa tầm hiểu biết của các thầy dạy, ngay cả những người thông thái nhất.
Tiếng vang về hoàng tử tài ba không ngừng lan xa, vượt qua cả biên giới bay tới tai vua Ấn Độ. Được nghe đồn về tài năng kiệt xuất của chàng, ngài rất muốn được gặp mặt chàng hoàng tử của nước láng giềng nên đã sai sứ giả đến Ba Tư thuyết phục cha của Khusraoushah đồng ý cho chàng sang Ấn Độ. Cha của Khusraoushah vốn là một người khôn ngoan. Ngài thực tình muốn sống hoà hảo với vương quốc láng giềng hùng mạnh vả lại ngài cho rằng đây có thể là chuyến đi sẽ đem đến cho con trai của ngài nhiều bài học kinh nghiệm quý báu. Ngài bèn ban lệnh cho một đoàn mười con lạc đà chở đầy lụa là châu báu quý giá làm quà tặng cho vua Ấn Độ đồng thời chọn hai mươi chiến binh can trường nhất trong đám tướng sĩ để tháp tùng đoàn ra đi.
Khusraoushah rong ruổi trên đường không biết đã bao tuần lễ vượt qua những sa mạc nóng như thiêu như đốt và cả những thảo nguyên bao la cho đến khi gặp bọn cướp tấn công. Mặc dù các chiến binh tháp tùng đã chiến đấu hết sức dũng cảm, họ đều lần lượt ngã xuống người này nối tiếp người kia bởi vì họ chỉ có hai mươi người chống chọi với hai trăm tên cướp hung hăng! Nhận thấy sẽ bị thua, Khusraoushah thúc mạnh gót giày vào sườn ngựa. Chú tuấn mã phi đi như tên với tất cả sức lực của nó. Khi đã bỏ xa bọn cướp đáng nguyền rủa thì nó cũng cạn sức, con vật đổ sụp xuống và chết vì kiệt sức. Khusraoushah vừa vuốt ve lần cuối bộ lông ướt đầm mồ hôi của người bạn trung thành vừa lo lắng nhìn về phía chân trời xa xăm.
Chàng cứ thế tiến thẳng về phía trước mà không biết bước chân sẽ dẫn mình đến đâu. Cứ thế bước đi hết ngày lại đến đêm mà chàng chẳng thấy một bóng dáng người nào cuối cùng, chàng cũng tới trước tường thành của một thành phố xa lạ.
Kinh thành này thật rộng lớn và rất đông dân cư. Khusraoushah bước vào một cửa hàng may để hỏi đây là chốn nào. Ông già trong cửa hàng ngừng tay ngước nhìn chàng thật lâu rồi nói:
- Cậu từ xa đến phải không- Vừa nói ông vừa chăm chú nhìn bộ quần áo sang trọng đã rách tả tơi mà chàng đang mặc trên người - Cậu tên là gì?
Khusraoushah hơi lưỡng lự trước khi trả lời nhưng rồi chàng cũng thuật lại cho ông già nghe toàn bộ câu chuyện của mình. Ông già lắc đầu đáp:
- Cậu hãy cẩn thận đấy, đừng để lộ chuyện này cho ai nghe, hiện giờ cậu đang ở nước thù địch với nước của cậu.
- Nhưng cậu cũng đừng sợ - ông nói thêm khi nhìn thấy vẻ mặt nghi ngại của chàng hoàng tử - Ta không ưa bạo lực cũng chẳng thích chiến tranh. Ta sẽ không tố cáo cậu đâu.
Rồi ông già đối đãi với chàng khá tử tế. Vài ngày sau, khi hoàng tử đã lại sức, ông lão thợ may hỏi chàng:
- Cậu định làm gì bây giờ? Cậu phải có một nghề nào đấy để kiếm sống.
- Cháu biết các môn nghệ thuật và khoa học, cháu còn biết viết nữa, hoàng tử đáp sôi nổi.
Ông già kêu lên:
- Cậu làm sau kiếm sống được bằng những thứ ấy! Thôi được, cậu là chàng thanh niên khoẻ mạnh, ta sẽ mua cho cậu một cái rìu để cậu vào rừng đốn củi rồi mang ra chợ bán vậy.
Khusraoushah nghe theo lời ông lão thợ may và chàng cũng nhanh chóng trả được mọi khoản chi phí cho ông.
Một hôm, khi chàng đang đốn củi trong rừng sâu thì rìu của chàng va phải một vòng tròn bằng sắt. Khusraoushah dừng công việc lại cúi xuống ngắm nghía cái vòng sắt đó: Hoá ra nó dùng để nhấc một tấm nắp đậy, chàng dùng hết sức kéo cánh cửa nặng ấy ra. Phía dưới là một cầu thang làm bằng đá cẩm thạch dẫn xuống sâu lòng đất được những ngọn nến lung linh chiếu sáng. Chàng đứng bất động một lúc lâu vì quá đỗi ngạc nhiên. Sau đó vừa tò mò, vừa pha chút lo lắng, chàng chầm chậm bước từng bước một xuống cầu thang. Chàng đi đến một khu vườn rộng chìm ngập trong ánh sáng xanh. Ở giữa đám cây cối có tường bao bằng bạc là một cung điện đứng sừng sững với những ngọn tháp bằng kim cương!
Một thiếu nữ trẻ trung đang ngồi trên chiếc ghế bành, nàng ngước đôi mắt đen láy nhìn chàng trai khiến cho trái tim của Khusraoushah đập rộn ràng, chàng thì thầm:
Thiếu nữ xinh tươi
Ngồi đó trong vườn
Nàng mặc áo xanh
Hệt như quả lựu
Đang treo trên cành
Dáng mềm biết mấy
Hơn một cành sậy
Ánh sáng nào đây
Soi tỏ mặt nàng,
Vẻ đẹp như mơ
Khiến ta ngột thở.
Thiếu nữ giật mình vừa hỏi vừa run lên vì sợ
- Anh là ai? Làm sao anh vào được khu vườn khủng khiếp này?
- Khu vườn khủng khiếp ư? - Hoàng tử ngạc nhiên hỏi lại, rồi chàng kể đầu đuôi câu chuyện của mình. Bấy giờ cô gái mới bình tâm trở lại. Nàng cũng thú nhận với chàng:
- Thiếp cũng là con gái của một vị quốc vương. Cha thiếp rất giàu có và hùng mạnh. Trong đêm làm hôn lễ của thiếp, tên ác quỷ Khaitaour đã bắt cóc và nhốt thiếp vào đây. Sau đó hắn còn sát hại luôn cả vị hôn phu thiếp vừa cưới. Cứ bảy ngày một lần hắn lại đến đây ép thiếp làm vợ hắn. Thiếp như con chim nhốt trong lồng, thèm được vỗ cánh bay lên trời cao biết bao.
Khusraoushah tìm mọi cách để an ủi nàng, chàng kể cho nàng nghe hàng ngàn chuyện lý thú và li kỳ rồi sau đó cùng ăn trưa với nàng tại phòng ăn trong lâu đài.
Nàng nói:
- Ngày nào chàng cũng có thể tới đây thăm thiếp, ăn uống thoả thích nhưng chớ có đụng vào chiếc ly mạ vàng này. Nó đựng một thứ nước thần nguy hiểm lắm.
Cứ thế, mỗi khi công việc xong xuôi. Khusraoushah lại thường lui tới thăm nàng công chúa. Họ rất thích chuyện trò cùng nhau và rất cảm ơn số phận đã cho họ gặp nhau.
Một hôm, khi công chúa đang thiu thiu ngủ, hoàng tử ngắm nàng ngủ một lát rồi đi xem xét căn phòng. Chiếc ly mạ vàng đặt ở trên một chiếc bàn. Chàng tự hỏi:
- Tại sao ta lại không thể nhấp môi một chút nhỉ? Chuyện gì có thể xảy ra cơ chứ?
Chàng bèn nhấc ly lên và uống. Chẳng có gì lớn lao xảy ra cả, chàng chỉ thấy hơi chóng mặt một chút mà thôi.
Một lát sau, chàng nói với công chúa:
- Nàng cần phải trốn khỏi chỗ này. Hãy đi với ta! Tên ác quỷ sẽ không thể tìm thấy được chúng ta đâu.
- Không được đâu, công chúa vừa trả lời vừa nhìn chàng đầy vẻ ngạc nhiên- Chàng biết rõ là hắn sẽ tìm ra thiếp và sẽ giết thiếp mất.
Nhưng Khusraoushah chẳng thèm nghe nàng. Nước thần đã làm chàng rối loạn tâm trí. Chàng nhìn thấy quả cầu và giận dữ hỏi.
- Quả cầu pha lê cạnh vòi phun nước này dùng để làm gì vậy?
Công chúa lo lắng thì thào:
- Khi thiếp xoa vào nó, tên ác quỷ Khaitaour sẽ xuất hiện.
Hoàng tử liền kêu lên:
- Được lắm! Thế thì chúng ta sẽ gọi hắn đến, chỉ cần một nhát rìu, ta sẽ giết hắn chết tươi vì ta là người đàn ông mạnh nhất trên đời.
Nàng công chúa vội quỳ xuống xin hoàng tử đừng làm gì cả, xin chàng hãy tỉnh trí lại nhưng chàng đẩy mạnh nàng ra và vội vã chạy ngay lại đài phun nước. Chàng tung cú đá cực mạnh vào quả cầu bằng pha lê và chuyện gì phải đến đã đến, quả cầu bị vỡ nát ra hàng nghìn mảnh.
Ngay lập tức, mặt đất rung chuyển dữ dội đến tận đáy sâu nhất. Bầu trời tối sầm lại và một đám khói dày đặc bao phủ khắp khu vườn. Khasraoushah vô cùng sợ hãi vội đi về phía cầu thang và chạy một mạch về nhà đóng chặt hai lần cửa lại. Chàng thậm chí vẫn chưa hoàn hồn khi ông già thợ may đến gõ cửa.
- Một người đàn ông đã đến cửa hàng đấy. Ông ta đem trả cho cậu rìu và đôi dép cậu đã để quên ở nhà ông ta.
Khusraoushah rụng rời nhìn xuống đôi chân trần của mình trong lòng càng kinh hãi. Trong cơn hoảng loạn, chàng đã đánh rơi dép của mình trong lòng đất. Chưa kịp phản ứng gì, trần nhà đã nứt toác vừa cho tên ác quỷ chui qua, trên tay hắn là chiếc rìu và đôi dép của hoàng tử. Hắn túm lấy Khusraoushah và cắp chàng bay về lâu đài trong lòng đất. Hoàng tử như bị hoá đá, không nhúc nhích được một chút nào, nhìn trân trân vào con quái vật đang đứng trước mặt. Con quỷ vừa chỉ vào công chúa vừa thét lên:
- Mi có biết cô gái này không?
- Tôi chưa hề gặp cô ấy bao giờ. Khusraoushah lắp bắp đáp.
- Thế ngươi có biết hắn không? - Con quỷ quay sang hỏi công chúa.