Đời nhà Trần, tại tỉnh Nghệ An có ông câu rất nghèo. Năm đó ngày mùng một tháng sáu, ông ra vàm rạch bỗng gặp một khúc cây to lớn tấp lên bãi. Ông lên đó mà ngồi, chặt mồi ra từng khúc nhỏ để câu. Dè đâu khi lưỡi dao chạm vào, cây nọ tươm máu ra, lại có phảng phất mùi thơm tho kỳ diệu.
Ông chạy về báo cho xóm làng hay. Sau khi khấn vái, hồn khúc cây đạp đồng, dân chúng mới biết đó là hồn ma của bà Hoàng hậu đời Tống bên Tàu và ba đứa con gái. Lúc trước, mấy mẹ con đều bị quân Nguyên soán ngôi, giết chết. Đồng nữ lại nói rằng:
- Đem khúc cây bạch đàn này về tiện ra bốn cốt mẹ con tôi mà thờ thì xóm làng được phù hộ, làm ăn sung túc.
Dân làng thưa:
- Nếu bà có linh thì hóa phép thế nào cho khúc cây to này lăn lên bờ, Chúng tôi sẽ tạc tượng bà mà thờ.
Dứt lời khúc cây nọ tự nhiên lăn về làng. Đền thờ được dựng lên cùng với tượng bà hoàng hậu nọ và ba đứa con.
Sau này, vua Gia Long ngự giá ra Hà Nội có đi ngang qua đền thờ nọ. Được biết chuyện ấy vua nói:
- Nếu bà có linh thì làm điềm cho biết.
Hoàng hậu nọ đạp đồng lên mà hỏi:
- Vua muốn điềm gì?
Vua bèn đem ra ba vóc lụa, ra lệnh cho hàng hậu cắt may áo lập tức. Chập sau, hoàng hậu hiện ra lãnh ba vóc lụa. Trong phút giây, một đứa đồng nam hiện ra dâng ba cái áo đà may xong.
Vua bèn phong sắc thần cho hàng hậu. Về sau có bọn giặc Tàu Ô toan vào miếu của bà để cướp giật vàng bạc của thiên hạ dùng. Nhưng chúng phải hộc máu mà chết.