Một người giàu có định cho người ăn xin một trăm toman (tiền Ba Tư). Ông ta nghĩ, người khốn khó như vậy chắc linh hồn ông ta sẽ không thuộc về Chúa nữa. Nghĩ vậy nên người nhà giàu giắt một trăm toman vào thắt lưng rồi đi ra chợ. Những người ăn xin vây xung quanh và người đàn ông giàu có nói:
- Ai tuyên bố trước đám đông rằng không còn tin ở Chúa nữa thì sẽ nhận được một trăm toman của tôi.
Ông ta rút cái túi ra và giơ lên trước mắt những người hành khất. Mọi người thét vào mặt ông ta với lòng giận dữ tột cùng:
- Cút ngay, cút khỏi đây ngay! Con mắt của chúng tao luôn hướng về Chúa. Chúng tao sẽ tin vào Người cho đến ngày cuối đời!
Người giàu có rời khỏi đám đông và đến một nơi vắng vẻ. Ở đó ông ta nhìn thấy một người đàn ông trên người không có một mảnh vải che thân nằm trên đống tro. Ông ta nói với người đó:
- Hãy dậy đi, anh đã bị kẻ nào đánh cho khốn khổ như thế này! Hãy cầm lấy một trăm toman này để hồi phục lại linh hồn ốm yếu của anh và thừa nhận rằng chẳng bao lâu nữa anh sẽ không còn tin vào Thượng đế tối cao.
- Không! Không! Cho đến hơi thở cuối cùng tôi vẫn tin vào sự giúp đỡ của Chúa.
Người giàu than vãn:
- Ôi thánh Ala! Tôi không thể tìm được một người nào trên đời này không tin vào Chúa. Vậy thì tôi sẽ mang gói tiền này của tôi đến chỗ người đã chết, họ không do dự và họ đã mất tất cả hy vọng rồi. Nghĩ vậy nên ông ta đi đến nghĩa địa, đào một cái hố cạnh một trong những bia mộ ở đó và gọi:
- Này, dậy đi! dậy đi! Anh đã chết, đã mất tất cả hy vọng. Hãy cầm lấy tiền, tiền của tôi cho anh đấy.
Sau đó ông ta trở về nhà.
Năm tháng qua đi, người giàu có bị mất hết tài sản. Ông ta sống bằng bánh mì khô và nước lã. Trong lúc quẫn bách ông ta đi đến nghĩa địa nơi ông ta chôn tiền. Ông hy vọng sẽ tìm thấy túi tiền để cứu sống ông và gia đình.
Nhưng khi ông ta đang đào thì những người bảo vệ nghĩa địa tóm cổ ông ta và giao cho cảnh sát. Họ nói rằng ông ta đã lấy trộm đồ liệm của người chết, rằng ông ta đã lấy túi tiền từ nấm mộ.
Cảnh sát tìm thấy túi tiền trong người ông và họ tống ông vào tù bất chấp lời thanh minh.
Ngày hôm sau ông ta được mang ra trước nhà vua xét xử. Ông ta thú tội:
- Tôi đã phạm tội chống lại Thượng đế và đã đem tiền đến cho người chết, người mà tôi tin rằng họ đã mất hết hy vọng. Nhưng ý nghĩ của tôi thật dại dột. Tôi trở thành kẻ nghèo khó và tôi lại đi đến nghĩa địa để đào lại gói tiền mà tôi đã chôn cách đây mấy năm. Những người bảo vệ nghĩa địa đã bắt tôi và không nghe mọi lời giải thích của tôi. Xin đức vua nhân từ hãy tin tôi!
Vua công nhận những lời ông ta nói và bảo ông ta:
- Ông có biết rằng sự giúp đỡ của Chúa chỉ trong nháy mắt không? Tôi chính là người đàn ông bất hạnh nằm trên đống tro mà ngày nào ông gặp. Nhờ sự giúp đỡ của Chúa mà tôi mới được như ngày nay. Hãy tin vào Chúa rồi sẽ được bù đắp.
Sau đó nhà vua ra lệnh cho cảnh sát:
- Hãy trả lại tiền và thả ông ta ra. Những lời ông ta nói là đúng sự thật.