Tám mươi năm trước đây tại một làng thuộc Ba Lan có hai học trò mắc lỗi và họ mong có dịp chuộc lỗi lầm. Hai trò đều khát khao được đến vùng Eret Ixraen, mảnh đất của Chúa. Đặc biệt họ muốn tận mắt thấy mộ của vua Đavít. Cả ngày và đêm họ đều mơ đến đó và họ nghĩ cách biến giấc mơ của họ thành hiện thực. Họ không có tiền nên đành phải đi bộ. Họ lên đường chỉ với cái gậy và một cái túi trên lưng. Trên đường đi họ gặp rất nhiều trở ngại. Nhưng với sự giúp đỡ của Chúa họ đã vượt qua tất cả và cuối cùng họ đến được thành phố Thánh của Jerusalem. Họ rất mừng vì đã đến được đất thánh an toàn và khoẻ mạnh. Họ còn vui hơn nữa vì ngẫu nhiên họ tìm thấy phần mộ của người Do Thái. Nhưng họ không biết mộ của vua Đavít ở đâu. Trong khi họ đang băn khoăn thì một giáo đồ xuất hiện, chỉ đường cho họ đến ngôi mộ. Ông ta nói:
- Các Con trai của ta, hãy nhớ rằng khi các con đến ngôi mộ và bước xuống cầu thang của ngôi mộ, các con sẽ bị giữ lại dưới đáy mộ. Các con sẽ bị loá mắt vì tất cả của cải mà các con nhìn thấy ở đó: bạc, vàng và kim cương. Thật và tai hoạ nếu các con bị loà mắt vì chúng. Các con hãy chú ý cái bình nước trên đầu của vua Đavít. Khi Người giơ tay lên, nước sẽ nhỏ từ bình xuống hai bàn tay Người. Nước nhỏ đến lần thứ ba thì vua Đavít nhổm đậy và chúng ta sẽ được chuộc lỗi. Vua Đavít không chết mà Người chỉ nhắm mắt mơ màng. Người sẽ đứng dậy khi chúng ta xứng đáng. Vì sự ăn năn của các con, vì những nỗi gian truân trên đường tới đây của các con và vì tình yêu Người sẽ ban phước, Amen! Các con hãy đi đi.
Giáo đồ nói xong thì biến mất. Hai anh học trò theo con đường giáo đồ chỉ đi xuống ngôi mộ vua Đavít. Mọi việc diễn ra đúng như giáo đồ nói. Vua Đavít giơ hai bàn tay về phía họ và trên đầu Người có một bình nước. Nhưng hai học trò đã loà mắt vì của cải xung quanh nên họ quên khuấy lời giáo đồ. Họ để mặc cho nước chảy tràn trên hai bàn tay của vua Đavít. Trong nỗi đau đớn, bàn tay vua Đavít buông thõng xuống và ngay lập tức thượng thánh vua Đavít biến mất.
Hai trò nhỏ giật mình khi nhận ra cơ hội chuộc lỗi của họ không còn nữa. Họ khóc trong nỗi tuyệt vọng, bởi vì cơ may chuộc lỗi đã trong tầm tay vậy mà họ đã để tuột mất.
Vậy có thể nhắn nhủ rằng: Đừng để vàng bạc làm loá mắt. Hãy nắm lấy cơ may, đừng để nó tuột đi. Amen! Amen!