Câu chuyện này là của thần thoại người Cherokee, giải thích cách mà con người có được lửa nhờ những hành động của các lôi thần (Ani Hyuntikwalaski tức là thần sấm) và con nhện nước nhỏ. Các lôi thần, những người mà sống tại vùng đất Bóng tối tại phía tây, là các con trai của đại linh hồn Kanati (Thợ săn may mắn) và Selu (Ngô). Con nhện là một biểu tượng cho các anh hùng, thường được xuất hiện trong nhiều thần thoại của người Mỹ bản địa, nhưng lại vắng bóng trong những câu chuyện phương nam.
Xưa kia, thế giới vốn chẳng có lửa và lạnh lẽo cho đến khi những lôi thần nhóm lửa trên một thân cây sung rỗng bằng sấm sét của mình. Các loài vật nhìn thấy làn khói nhưng chúng không thể lại gần tới chỗ cái cây, bởi cái cây sung đó mọc trên một hòn đảo. Đám muôn thú họp nhau lại và loài chim đã tình nguyện bay tới cái cây và mang lửa về. Con quạ đi đầu tiên, nhưng khi nó đang phân vân xem phải làm gì, lông vũ của nó bị đốt cháy thành màu đen, và nó trở lại mà không có ngọn lửa. Một con cú vọ nhỏ đi tiếp theo, nhưng khi nó vừa nhìn vào bên trong cái cây, một luồng hơi nóng khiến mắt nó cay xè. Nó cố gắng bay trở về nhà, nhưng thỉnh thoảng sau khi nó hồi phục và đến cả bây giờ, mắt nó vẫn còn đỏ. Cú lông sọc và cú sừng thử tiếp theo, nhưng khói từ đám lửa cháy mãnh liệt đã gần như khiến chúng mù, và tro bụi sinh ra bởi gió đã tạo ra những vòng tròn trắng quanh mắt chúng, thứ mà chúng không thể dụi đi.
Không có thêm bất kì loài chim nào dám đi tới cái đảo, vì vậy mà loài rắn nước và trăn đen cùng bơi tới chỗ ngọn lửa và bị cháy xém.
Cuối cùng, con nhện nước đã tình nguyện đi và mang ngọn lửa về. Nó quay một chiếc bát nhỏ, một chiếc bát tusti, và quay nó nhanh hơi nữa để quay trở lại. Con nhện nước băng qua mặt nước tới hòn đảo, đặt một hòn than lửa vào trong bát và trở lại an toàn. Từ đó, con người có được lửa.