Thần Shiva và nữ thần Parvati sống trên đỉnh Himalaya. Thỉnh thoảng họ ở núi Kailash, hoặc lúc khác lại ở núi Mandara. Một ngày nữ thần Parvati nói với phu quân của mình, "Lang quân của thiếp, mọi người đều có một mái nhà. Sao chúng ta lại không thể có một mái nhà? Thiếp khốn khổ vô cùng mỗi khi thời tiết trên đỉnh núi này nóng nực. Chàng ở trong trạng thái thiền định, nhưng thiếp không thể giống như chàng, thế nên thiếp rất đỗi khổ sở. Xin hãy cho thiếp sống dưới một mái nhà."
Thần Shiva đắm chìm trong thế giới của mình và ngài không để tâm đến yêu cầu của vợ. Vài năm sau đó, Parvati lại nhắc lại vấn đề này một lần nữa. "Lang quân của thiếp, xin hãy cho chúng ta một mái nhà." Nàng cầu xin.
"Ta rất nghèo," Thần Shiva đáp. "Làm sao ta cho nàng một mái nhà được? Hãy đi đến gốc cây. Nàng sẽ có bóng mát. Cái cây sẽ che chở cho chúng ta."
"Vâng," Parvati nói, "một cái cây có thể cho chúng ta bóng mát và nơi trú ẩn ở mức độ nào đó. Nhưng khi trời mưa to gió lớn, cái cây có thể làm được gì? Khi cuồng phong hay lốc xoáy hoặc mùa mưa, chuyện gì sẽ xảy ra? Mưa trút xuống và phá hủy mọi thứ."
"Ta rất nghèo. Ta có thể làm gì đây?" Thần Shiva lặp lại.
"Quả thực là chàng nghèo!" Parvati đáp. "Nhưng chàng đã làm cho bao người trở nên giàu có. Sao chàng làm cho người khác giàu được trong khi bản thân thì vẫn nghèo? Họ thật may mắn. Họ có mọi thứ họ muốn từ chàng nhờ cúng bái. Nhưng khi thiếp muốn có gì đó cho riêng mình, chàng lại từ chối thiếp – và thiếp là vợ chàng!" Nàng bắt đầu khóc lóc thảm thương.