Con người có một tấm thân, nó in bóng và được đặt tên lúc sinh ra. Nhưng người Ai Cập cổ đại tin rằng, khi sinh ra, đồng thời cũng có Ka cùng tồn tại. Ka là phiên bản của cơ thể, nhưng không có hình hài vật chất. Con người cũng còn có Ba nữa. Ba chứa đựng sức mạnh bản thân của một cá thể, gần giống như một tính cách, thuần túy tinh thần.
Tên của một người là rất quan trọng trong cuộc sống (nó chứng tỏ vì sao Aset đã lấy được sức mạnh của Ra khi biết được tên bí mật của thần) và cả sau khi chết. Người sống cần nhớ tên của người đã chết để người đó dược khởi phát ở kiếp sau. Do đó tên người quá cố được ghi ở bên ngoài ngôi mộ. Bên trong mộ, tên có ở trên quách. Bên trong quách, tên có trên các vật tùy thân. Thường thì các bức tượng, tranh khắc hoặc bức vẽ người ta sẽ đặt ỏ mộ và có đề tên.
Khi người ta chết, Ka và Ba rời khỏi thi thể, nhưng chúng cần nhanh chóng tái hợp với thi hài vì đó là nơi chúng trú ngụ. Ka, vốn là cặp đôi của cơ thể, cũng cần được cho ăn. Người ta để thức ăn ở mộ cho Ka ăn, và theo cách đó nuôi dưỡng thi hài, căn nhà của Ka. Ba cũng ở chung căn nhà ấy, nhưng nó được tự do di lại không hạn chế, như một cách khác để cá nhân tiếp tục tồn tại. Nó trao sức mạnh cho người chết rời khỏi mộ và chu du trong một thế giới tinh thần, cho đến khi họ lại trỏ về với tấm thân mỗi đêm.
Do đó, khi người ta chết đi, thi thể nhất thiết phải được bảo tồn một cách thích hợp, nếu không sẽ không thể sang được thế giới bên kia. Vì vậy phải làm tang lễ.
Nữ thần Satet, vợ của Khnum, rửa thi thể bằng nước sông Nile cho thật sạch.
Tiếp đến là Inpu. Thần dạy người ta lấy óc của người chết bỏ đi, rồi cho nội tạng vào những cái bình – bình kín (canopic jar). Thần chọn các trợ tá cho mình – bốn con trai của Heru Wer từng hiện ra từ một bông hoa súng xanh trong nguồn nước Nun, những đứa trẻ mà cá sấu Sobek dã đưa lành lặn về đất liền. Chúng giờ đã lớn, nhưng không có quyền hạn gì. Inpu yêu chúng vì dì Aset yêu quý của thần thích hoa súng xanh. Inpu giao cho Amset, thần phương nam đầu người cai quản bình đựng gan; Hapi, thần phương bắc đẩu khỉ đầu chó cai quản bình đựng phổi; Duamutef, thần phương đông đầu chó rừng cai quản bình đựng dạ dày; và Qebehsenuef, thần phương tây đầu chim ưng cai quản bình đựng ruột. Mỗi vị ngự trên nắp bình và canh giữ những thứ bên trong, để khi người chết được sang Duat sẽ cần đến.
Satet tắm rửa từng thi thể, sau đó Inpu để phần lớn các cơ quan nội tạng vào trong bốn chiếc bình. Các xác chết được bọc bằng vải liệm của Nit. Thi thể của họ giờ đây đã sẵn sàng cho việc phán xử.Satet tắm rửa từng thi thể, sau đó Inpu để phần lớn các cơ quan nội tạng vào trong bốn chiếc bình. Các xác chết được bọc bằng vải liệm của Nit. Thi thể của họ giờ đây đã sẵn sàng cho việc phán xử.
Nit cung cấp các dải vải liệm trắng để ướp xác. Inpu dạy người ta cách sấy khô thi thể và dùng các băng vải ấy cuốn lại để bảo quản, một thói quen tự nhiên ở xứ sở của những cơn gió khô thổi trên cát sa mạc, những cơn gió hút khô xác chết.
Song xương, máu và nội tạng không phải là mối quan tâm duy nhất. Khi người ta chết đi, giọng nói cũng mất. Không ai hiểu được quyền năng của lời nói như Aset. Bằng sức mạnh của lời nói, nàng đã đem được Usir, người chồng đã chết của mình trở về với cuộc sống. Bằng ma thuật của từ ngữ, nàng đã đánh cắp được quyền trị vì trái đất của Ra. Vì thế Aset thì thầm những câu thần chú với các thầy tế ở đền thờ để mở miệng những người chết, khiến họ có thể nói được ở thế giới bên kia. Nàng cứ quanh quẩn ở đó cho đến khi chắc chắn rằng các thầy tế đã làm tang lễ đúng cách thức, rồi đưa người chết sang Duat.