Thần Tefnut & thần Shu ham chơi đến mức thần Ra cũng thất lạc không biết con mình ở đâu. Con mắt ban đầu của Ra, con mắt khởi thuỷ, thắp sáng thế giới và bay qua bầu trời. Nó bám theo các bãi cát. Nó len lỏi vào các khe đá nứt. Và bây giờ nó bay trên mặt nước, lên xuống theo nhịp sóng nhấp nhô. Con mắt cũ tìm kiếm khắp nơi khắp chốn và cuối cùng đã tìm thấy hai cô cậu ngồi co ro, giờ đã lớn lộc ngộc, gần như đã cao to hết cỡ. Con mắt dẫn chúng trở về với người bố, ướt át, còm cõi và cùng quẫn.
Ra ôm các con vào ngực và lại cảm thấy đủ đầy. Những đứa trẻ này là chân tay của thần, chúng là hơi thở của thần, chất dịch lỏng của thần, chúng là mọi thứ. Thần vỡ ra trong niềm vui sướng lại được đoàn tụ và thế là thần khóc. Những cơn thổn thức can tràng khiến thần kiệt sức.
Và những tạo vật lạ lùng – con người – khẽ khàng hóa thân từ mỗi giọt nước mắt của thần, lộng lẫy trong sự mới mẻ ướt át, bàng hoàng ngạc nhiên trước vẻ kì diệu của sự sáng tạo. Chúng hồn nhiên, phải. Nhưng lại có những trái tim háu đói khiến con mắt mới của Ra phải lẩn tránh, vì thần cảm thấy những trái tim người háu đói ấy rồi sẽ để cho sự hồn nhiên lụi tàn và biến mất.