Vua Sharyar là vua cai trị một vương quốc hùng mạnh. Ông phong cho em trai là Shahzaman làm vua xứ Samarkand al-Ajam. Hai anh em rất thương yêu nhau.
Một ngày nọ, vua Sharyar nhớ em nên cho sứ giả đến gọi em về chơi với mình. Vua em cũng thấy nhớ anh nên hăng hái thu xếp việc triều chính rồi lên đường cùng sứ giả. Đến buổi tối, khi đoàn người nghỉ ở bên ngoài kinh đô thì vua Shahzaman chợt nhớ ra mình còn bỏ quên đồ ở cung điện nên lặng lẽ quay về. Nhưng thật đau khổ là khi vừa vào phòng, nhà vua thấy ngay cảnh tượng vợ mình đang nằm ôm hôn một tên nô lệ da đen. Trời đất quay cuồng trước mắt nhà vua, ngài thầm nghĩ "Mình hầu như không rời khỏi thành mà đã thế này thì khi vắng mặt lâu hơn sẽ còn bừa bãi đến mức nào nữa." Vậy là ngài quyết định rút kiếm kết liễu đôi gian phu dâm phụ ngay trên giường rồi cuộn xác cả hai vào tấm thảm. Xong xuôi đâu đó, nhà vua lên đường đến thăm anh trai mình.
Hai anh em nhà vua gặp lại nhau mừng rỡ vô cùng. Nhưng vua Shahzaman vẫn còn bị ám ảnh chuyện bị vợ cắm sừng. Ngài đâm ra ủ dột, người ngợm gầy gò, u uất. Vua Sharyar thấy thì nghĩ là em mình buồn khi phải xa xứ, ông gặng hỏi nhưng vua Shahzaman quyết không hé răng nửa lời về chuyện vợ mình ngoại tình. Vua Sharyar thấy vậy cũng không hỏi han nữa. Mấy ngày sau, Sharyar rủ em trai đi săn cho khuây khỏa. Nhưng Shahzaman từ chối, vì thế nên vua Sharyar đành để em lại hoàng cung và đi săn một mình.
Ở lại hoàng cung, vua Shahzaman ngắm cảnh ngoài vườn. Ngài nhìn thấy hoàng hậu xinh đẹp của anh trai cùng khoảng 20 nô lệ đang tản bước. Nhưng khi họ bước đến gần đài phun nước, tất cả cởi hết áo xống rồi lao vào ôm ấp mơn trớn nhau. Trong lúc nhà vua còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì ngài lại nhìn thấy hoàng hậu vừa khóc vừa gọi Masud. Lập tức một tên nô lệ da đen cao to xuất hiện, hắn ôm chầm lấy hoàng hậu rồi xoay người lại mà thỏa sức hưởng thụ nàng. Đám nô lệ nam và nữ theo hầu hoàng hậu cũng làm chuyện tương tự. Cuộc vui trác táng kéo dài đến tận cuối ngày.
Trước cảnh tưởng này, vua Shahzaman mới tự nhủ, thì ra vua anh còn gặp nỗi bất hạnh khủng khiếp hơn cả mình. Vậy là đột nhiên vua Shahzaman vui vẻ trở lại, ngài ăn no ngủ say, tỏ ra yêu đời. Trước sự thắc mắc khó hiểu của anh trai, vua Shahzaman mới mạnh dạn kể lại chuyện vợ mình ngoại tình. Chưa dừng lại ở đó, ngài còn kể luôn cho anh nghe về cuộc vui trong vườn của hoàng hậu với tên nô lệ da đen.
Lần này đến lượt vua Sharyar choáng váng, nhưng nhà vua vẫn một mực khẳng định cần phải tận mắt kiểm chứng mới tin lời em trai kể. Vì thế, hai anh em lập mưu, vờ như Sharyar lại đi săn một lần nữa rồi lén quay lại lâu đài để theo dõi. Vua Sharyar làm theo và tận mắt chứng kiến cuộc thác loạn của vợ.
Qúa đau đớn vì bị phản bội vua Sharyar quyết định rủ em rời bỏ hoàng cung để đi lang thang khắp nơi, ông quyết không trở về nếu không gặp ai đó cũng chịu chung nỗi bất hạnh như hai anh em. Vậy là cả hai lén rời đi ngay trong đêm. Họ cứ đi mãi, cho đến khi dừng chân ở một đồng cỏ gần bờ biển. Đột nhiên, họ nhìn thấy cột khói cao bốc lên từ biển và có vẻ đang tiến đến gần, quá sợ hãi, hai người leo lên cây cao để nấp.