Ngày xửa ngày xưa, đã lâu lắm rồi chằn Ramasua và nàng tiên Mêkhala cùng theo học phép thần thông của một đạo sĩ. Cả hai đều chăm học nên chẳng bao lâu họ đều lĩnh hội được nhiều phép kỳ tài. Vị đạo sĩ thấy cả hai đều học hành chăm chỉ thì có lòng thương mến. Khi truyền dạy hết những phép thuật thần thông mà mình có, ông muốn thử tài Ramasua và Mêkhala nên bảo:
- Nay ta cho hai con mỗi đứa một cái chén ngọc. Trong buổi sáng mai ai đem đến cho ta đầy một chén sương mai ta sẽ biến nó thành viên ngọc quý Manôhara. Kẻ có ngọc này thì muốn gì được nấy. Sáng hôm sau, cả hai học trò đều dạy từ sớm. Chằn Ramasua cầm chén hứng sương đọng trên lá cây rừng. Chằn chạy khắp rừng suốt buổi sáng, nhưng hứng mãi không đầy chén sương. Còn nàng Mêkhala khôn ngoan hơn lựa một miếng vỏ cây xốp để thấm các giọt sương đọng trên lá. Rồi nàng vắt sương vào chén. Không bao lâu nàng đã được một chén sương đầy đem về dâng cho thầy.
Vị đạo sĩ biến sương thành viên ngọc, trao cho nàng và dặn:
- Ngọc ngày có nhiều phép lạ. Nếu để ngọc lên trước chán xoay tròn thì con ước gì cũng được toại nguyện và con có thể nhờ ngọc mà bay lên trời, và đi khắp nơi nhanh như gió. Nàng tiên MêKhala nhận ngọc từ tay thầy rồi cúi đầu bái biệt. Nàng xoay ngọc tung mình bay lên không thẳng về biển nơi quê hương của mình.
Khi Chằn Rama sua kiếm được đầy chén sương trở về thì đã muộn. Đạo sĩ bảo: