Thuở tạo thiên lập địa mới vừa xong, Ngọc Hoàng ngự trên ngai, sẵn sàng nhận lời khiếu nại của vạn vật muôn loài.
Hôm ấy, tên Hơn lãnh trách nhiệm đại diện cho loài người đến trình bày rằng:
- Tâu Ngọc Hoàng, cớ sau ngài sanh loài người rồi đồng thời cũng sanh loài rắn. Rắn độc lắm, cắn chết loài người trong tức khắc.
- Vậy thì nhà ngươi muốn ta tiêu diệt loài rắn hay sao? Như vậy hóa ra bất công. Chúng nó sẽ kêu nài.
Tên Hơn tâu:
- Chúng tôi không dám ước ao điều đó. Chỉ ước mong loài rắn đừng sống dai bằng loài người.
Ngọc Hoàng nói:
- Vậy thì dễ quá. Mi trở về trần gian truyền rao lời ta như vầy: "Người già người lột. Rắn già, rắn tột đầu săng."
Rủi thay tên Hớn không có trí nhớ dai, lại còn tật ăn nói lặp bặp. Về trần gian, anh ta la lên:
- Ngọc Hoàng truyền lệnh "Rắn già rắn lột. Người già người tột đầu săng."
Tột đầu săng có nghĩa là vô hòm. Vì lời phán bị sai lạc nên loài rắn lột da sống dai, hưởng được ân huệ của Ngọc Hoàng muốn ban cho loài người. Loài người tức giận, kêu rêu thấu đến Thiên Đình. Ngọc Hoàng bèn đòi tên Hơn mà mắng:
- Mày không nên thân! Dặn một đường, nói một nẻo, ngu quá!
Dứt lời, Ngọc Hoàng đạp tên Hơn. Anh ta té cuống đất, rớt ngay vào một đống phân, hóa ra con bọ hung, ăn đồ dơ dáy mà sống, bị người đời khinh bỉ.