Ngày xửa ngày xưa, tại một vùng quê nọ có một người đàn bà bụng mang dạ chửa, đã sắp đến ngày sinh nở rồi lại vô tình mắc phải căn bệnh nặng. Người đàn bà này tự biết bản thân không thể sống tiếp để đẻ con ra, vào lúc gần hấp hối, người thiếu phụ đau lòng chảy nước mắt nhìn chồng mình, bàn tay run run đặt lên bụng bầu, nức nở: "Con... còn con chúng ta..." chưa dứt lời đã tắc thở mà chết.
Người chồng cùng lúc mất cả vợ lẫn đứa con chưa kịp chào đời thì đau đớn tuyệt vọng, gào khóc thảm thương.
Mấy hôm sau ngày chôn cất người thiếu phụ xấu số nọ, bà lão với cái quán thong manh dưới gốc đa ngoài cánh đồng bỗng thấy một người đàn bà đến mua mật ở quán mình. Bà lão nhìn người đàn bà kia quả thấy dáng quen quen nhưng không nhận ra là ai. Nhưng đứa cháu gái bà lão, khi thấy người đàn bà kia thì vô cùng sợ hãi. Cho đến khi người đàn bà đó đi khuất nó mới nói với bà lão là nó thấy vị khách kia giống hệt người thiếu phụ trong làng mới chết mấy hôm trước.
Vào xế chiều ngày hôm sau, người thiếu phụ hôm trước cũng lại tới quán của bà lão hỏi mua mật. Khi bà lão hỏi, người đó nói rằng mua cho đứa con dại bởi vì chị ta không có sữa cho con bú.
Khi người thiếu phụ rời đi, bà lão sai đứa cháu gái đi theo thì thấy người thiếu phụ kia đi thẳng về phía cánh đồng, nơi có ngôi mả mới chôn.
Sau đó bà lão bán hàng mới tìm đến nhà báo tin cho người chồng biết. Người chồng nghe vậy, ngày hôm sau bèn tới chỗ quán của bà lão, nấp một chỗ chờ sẵn xem thực hư mọi chuyện ra sao.
Vào tầm chiều muộn, quả nhiên người vợ đi từ phía đống đến hàng quán, anh ta vội vàng chạy ra tóm vợ lại hỏi. Người thiếu phụ vẫn không nói năng gì cả, chị ta cứ cúi mặt xuống rồi bỏ chạy. Chồng chị ta đuổi theo sau, nhưng không đuổi kịp, cũng không thấy bóng dáng vợ mình đâu nữa.
Mọi chuyện xảy ra nhanh quá, anh ta chỉ biết gào khóc, rồi điên cuồng lao tới mả vợ, gục xuống đó mà kêu gào trong đau đớn, anh ta khóc lặng đi. Nhưng bỗng nhiên, như có tiếng khóc của trẻ con văng vẳng bên tai, tiếng khóc như từ dưới mả vang lên vậy. Anh ta áp sát tai xuống mả thì tiếng khóc kia càng rõ ràng.
Anh chồng choàng tỉnh, vội vã chạy về nhà, sau đó mang theo cuốc thuổng ra đào mả của vợ mình lên. Khi cạy nắp quan tài, anh ta thấy bên trong có một đứa bé trai đang cựa quậy trên bụng mẹ, phía mép quan tài còn vương vài giọt mật.
Cơ thể người vợ đã cứng lạnh từ lâu, bụng bầu thì đã xẹp xuống, cái xác vẫn còn nguyên vẹn như trước.
Nhưng anh chồng lại nhìn thấy nét tươi cười hạnh phúc trên khuôn mặt của vợ mình, một vẻ thanh thản khác hoàn toàn với vẻ mặt đau thương ngày chị ta trút hơi thở cuối cùng. Anh ta nhẹ nhàng bế lấy đứa con trai, cùng nhau trở về nhà. Mọi người trong làng giúp anh ta đậy lại nắp quan tài và cùng nhau đắp lại mả cho chị vợ.
Đứa bé trai ấy cũng vui vẻ trưởng thành bên cha mình như bao đứa trẻ khác trong làng. Nhưng mẹ đứa bé thì không thấy xuất hiện lại lần nào nữa. Anh chồng nhiều lần trở lại mả vợ, rồi lại quanh quẩn chỗ hàng quán của bà lão dưới gốc đa mong gặp lại vợ nhưng cũng không được.