Ngày xưa có một anh nhà quê rất hiền lành nhân hậu, nhưng lại gặp phải người vợ rất là chanh chua độc ác.
Trong nhà còn một bà mẹ già, bà cụ lại là người khắc nghiệt, thành ra câu chuyện mẹ chồng - nàng dâu hay có chuyện lục đục, gấu ó nhau thể hiện rất rõ dàng. Gia đình mất hòa khí mà hàng xóm cũng chê cười. Người chồng chịu lắm sự bực mình, ngao ngán. Một bên thì hiếu, một bên thì tình, nghiêng bên này thì bên kia giận, nghiêng theo bên kia thì bên này trách, thành ra anh ta đành đánh chữ làm thinh. Chỉ đợi khi nào vắng vợ thì dùng lời phải chăng nói với mẹ, lúc nào vắng mẹ thì hết sức khuyên răn vợ nên nhẫn nhịn mẹ mình. Chị vợ đã chẳng nghe lại còn to tiếng trả treo với chồng.
Anh ta khổ quá, chỉ biết thở vắn than dài buồn cho số phận chớ biết làm sao. Một hôm anh bóp trán nghĩ ra một kế, rồi ra chợ mua một con dao bầu thật lớn, đem về cứ lấy đá ra mài, mài xong đem liếc, liếc rồi lại mài, ngày này qua ngày khác anh ta chuyên chú vào việc mài dao.
Chị vợ chanh chua thấy vậy lấy làm lạ quá, to nhỏ hỏi anh ta thì anh ta chỉ lắc đầu không đáp. Chị vợ tức lắm, quyết tìm cho ra lẽ, nên làm ầm lên cho hàng xóm biết chuyện anh chồng mài dao. Bấy giờ anh chồng mới chịu nói:
- Mày đâu có biết tao mài dao cho bén cốt để có dịp làm thịt mẹ đó thôi. Mẹ đã già rồi chẳng chết nay cũng chết mai, rốt cuộc rồi cũng phải chết. Chi bằng giết mẹ cho rồi, chớ để mẹ sống ở đời, ngày nào cũng to tiếng với mày, trong nhà xào xáo, mày thì không nhịn, hàng xóm chê cười, nhục nhã để đâu cho hết. Vậy thì làm thịt mẹ cho êm chuyện và mày không còn cãi với ai nữa.
Chị vợ nghe chồng nói vậy thì có vẻ suy nghĩ rồi đâm ra hối hận, biết lỗi của mình không nhỏ, nên từ hôm đó không dám to tiếng với mẹ chồng nữa. Người chồng mừng thầm, nhưng chưa chắc vợ đã thật hồi tâm. Đợi ít lâu sau, một hôm người chồng lại đem dao ra mài rồi thử đi thử lại năm ba lần. Người vợ nhìn thấy lòng nao nao sơ hãi. Người chồng liên kêu vợ lại gần rồi làm bộ quả quyết nói rằng:
- Bữa nay tao làm thịt mẹ đây, mày hãy vào trong nấu nước đi.
Nói rồi xách dao xăm xăm lại chỗ bà mẹ đang nằm làm bộ định giết mẹ.
Chị vợ thấy vậy thất kinh hồn vía, chạy lại ôm lấy chồng kêu khóc năn nỉ:
- Thôi trăm lạy mình, ngàn lạy mình, chuyện gì cũng do tôi cả, chớ không ở mẹ già, tôi đã biết hối cải rồi, mình đừng giết mẹ. Từ nay tôi xin tu tỉnh nghe theo lời mình, tôi xin hứa không bao giờ cãi vã với mẹ nữa.
Người chồng bấy giờ mới chịu tin, không tính giết mẹ nữa. Quả nhiên, từ đó về sau trong nhà thuận hòa vui vẻ, mẹ chồng nàng dâu hết lòng kính trọng thương yêu nhau.