Ngày xửa ngày xưa, khi con người còn chưa xuất hiện để phá vỡ sự cân bằng của tự nhiên, tất cả các loài vật cùng sống với nhau một cách hòa bình trong một ngôi làng.
(Đọc truyện cổ tích hay: Truyện cổ tích: nguồn gốc ngày và đêm)
Thời gian này, chỉ duy nhất voi là có đầu, các con vật đều không có đầu, voi lúc này được tôn là vua của muôn loài. Voi không những chỉ có cái đầu ho mình mà voi còn có một bộ sưu tập đầu rất lớn và voi cất giữ trong một cái hang lớn. Mỗi khi con vật nào muốn đi ra khỏi ngôi làng để kiếm cái ăn hoặc đi hoàn thành một công việc nào đó thì chúng phải tìm đến chỗ voi để mượn đầu. Đến khi trở về sẽ phải trả lại cái đầu cho voi. Tuy nhiên, bộ sưu tập của voi lại thiếu mất một cái đầu, do đó, nếu lần nào tất cả các con vật đều cần phải ra ngoài thì sẽ phải có một con ở lại làng vì không có đủ đầu cho nó.
Cuộc sống cứ như thế tiếp diễn cho đến một ngày, các con vật cảm thấy không thể như thế mãi, việc mượn và trả đầu trở nên quá mất thời gian. Nhà vua (voi) phải triệu tập một cuộc họp với sự có mặt của các loài và kết quả của cuộc họp là nhà vua sẽ phát cho mỗi con vật một cái đầu và chúng phải giữ cái đầu đó mãi mãi. Nhà vua sắp xếp một buổi phân phát tại quảng trường làng và cua được giao trọng trách làm thư ký riêng cho nhà vua. Với sự hỗ trợ của cua, tất cả các đầu được xếp đầy đủ ở quảng trường làng. Lúc này, vua phái gà trống đi thống báo cho tất cả các con vật đến quảng trường xếp hàng để nhà vua phân phát đầu. Để thực hiện được công việc này, gà trống được phát cho một cái đầu.
(Đọc cổ tích: Chơi khăm kiểu gà vịt)
Gà trống đi voàng quang ngôi làng, loan báo thông tin đến mọi con vật để chúng chạy đến quảng trường xếp hàng. Khi gà trống nghĩ đã thông báo đến tất cả rồi nó trở về quảng trường, trên đường trở về, gà trống thấy cua đang uống lượn, rong chơi và nhẩy nhót, hát vang bên bờ sông. Gà trống đến gọi và giục cua đến quảng trường nhanh chóng để nhận đầu cho mình. Thế nhưng cua trở nên tự phụ và nhún vai:
- Tôi là thư ký của nhà vua - cua nói, nhà vua sẽ giữ một cái đầu cho tôi. Tôi cần phải tắm rửa cho sạch sẽ.
Gà trống chào tạm biệt cua và trở về quảng trường.
Tai quảng trường, khi các con vật đã xếp hàng đẩy đủ, nhà vua bắt đầu phát đầu cho họ. Ông cố gắng để đảm bảo mỗi con vật nhận được cái đầu phù hợp với cơ thể. Vì vậy mà hà mã có cái đầu rất lớn, béo tròn; tê giác thì có cái đầu có sừng với đôi mắt dữ tợn; con hươu cao cổ có cái đầu dài để đi với cái cổ của mình cũng rất dài. Không ai thích linh cẩu nên linh cẩu có một cái đầu rất xấu xí, nhưng linh dương, con vật được cho là duyên dáng nhất thì có một cái đầu đẹp nhất. Công việc này kéo dài đến tận sáng hôm sau mới xong và tất cả các con vật đều có được chiếc đầu tương ứng.
Khi công việc tưởng như đã hoàn tất, nhà vua cho gà trống thu rọn rồi trở về cung điện. Đúng lúc này thì cua mới mò đến:
- Cầu xin nhà vua ban cho tôi một cái đầu?
Nhà vua trả lời:
- Ta e là đầu đã được phát hết cho tất cả những người đến xếp hàng, và không còn cái nào cho nhà ngươi.
Cua rất hối hận vì đã ham chơi, nhưng chả còn kịp nữa, cua mãi mãi cho đến ngày nay phải sống trong cảnh không có đầu, chính vì vậy mà cua luôn phải bò ngang để đi vì không có đầu làm cân bằng cơ thể.