Ngày xửa ngày xưa, có một người phụ nữ nghèo khó sống cùng con trai và con gái. Bà giúp việc nhà cho những gia đình khác để có tiền nuôi con. Một ngày nọ, bà đến giúp việc trong một bữa tiệc của nhà giàu và mang về một ít bánh gạo. Bà tự nhủ: "Con mình chắc đang đói lắm đây!" rồi vội vã quay về nhà.
Trên đường về, bà gặp một con hổ lớn. Con hổ nói: "Cho tao một miếng bánh gạo thì tao sẽ tha cho". Người phụ nữ run rẩy đưa miếng bánh gạo cho hổ. Nhưng con hổ vẫn tiếp tục bám theo bà.
Con hổ lại nói: "Cho tao một miếng bánh gạo thì tao sẽ tha cho". Người phụ nữ tội nghiệp lại đưa một miếng bánh gạo khác hổ. Hổ tiếp tục bắt bà đưa thêm bánh gạo. Bà đã đưa tất cả cho hổ. Giờ đây bà không còn chiếc bánh gạo nào nữa. Thế là hổ đã ăn thịt người phụ nữ đó.
Bấy giờ, con hổ mặc quần áo của bà và đi đến nhà bà. Nó giả vờ là mẹ của hai đứa nhỏ và nói ở ngoài cửa: "Mở cửa cho mẹ nào, các con yêu".
Người anh đáp: "Bà không phải là mẹ tôi. Giọng của bà khàn quá. Giọng của mẹ tôi dịu dàng hơn".
"Vậy sao? À, chắc là mẹ bị cảm lạnh rồi", hổ giả vờ.
Cô em gái nói tiếp: "Vậy hãy cho tôi xem tay của bà đi".
Con hổ liền đưa tay cho hai đứa trẻ xem.
Người anh nhận xét: "Tay của bà lông lá và sạm màu quá. Tay mẹ tôi trắng hơn cơ".
Thế là con hổ liền phủ bột mì lên tay. Sau đó, nó đưa bàn tay trắng của mình cho bọn trẻ thấy. Cuối cùng bọn trẻ cũng mở cửa. Con hổ bước vào nhà, nói: "Mẹ sẽ đi làm bữa tối. Các con chờ ở đây nhé".
Khi đó, người anh nhìn thấy đuôi của con hổ. Người anh nói nhỏ với cô em gái: "Đó không phải mẹ của chúng ta. Đó là một con hổ".
Người em thảng thốt: "Vậy chúng ta phải làm sao đây?"
Người anh bảo: "Chúng ta phải trốn khỏi đây thôi".
Hai đứa trẻ chạy ra khỏi nhà và trèo lên một cái cây gần giếng nước. Con hổ lùng sục khắp nơi để tìm bọn trẻ. Sau đó, nó nhìn thấy khuôn mặt của hai đứa trẻ phản chiếu trên mặt nước dưới giếng.
Hổ đắc chí: "Ồ, các người ở trong giếng à. Ta sẽ vớt các ngươi lên bằng cái bát này".
Cô em gái thật thà bảo: "Chúng tôi đang ở trên cây".
Thấy vậy, con hổ liền cố trèo lên cây nhưng không được. Hổ hỏi: "Làm thế nào mà hai ngươi leo lên đó được?"
Người anh lừa hổ: "Ông thử bôi dầu lên tay là lên được liền".
Hổ mừng lắm, lấy dầu thoa lên tay ngay, rồi cố trèo lên cây lần nữa. Nhưng nó chỉ toàn trượt xuống. Người em gái cười nhạo hổ và nói nhỏ với anh:
"Sao ngốc thế! Dùng rìu là được rồi". Hổ nghe lõm được, dùng rìu đẽo những vết cắt nhỏ trên thân cây, nhờ đó nó leo lên dễ dàng.
Thấy hổ đang leo lên, hai đứa trẻ vô cùng sợ hãi. Chúng ngước mặt lên trời, chắp tay cầu khẩn Thượng đế: "Nếu Ngài muốn chúng con sống, xin hãy hạ một sợi dây thừng xuống cứu chúng con".
Rồi bỗng có một sợi dây thừng từ trên trời xuống. Hai đứa trẻ nắm lấy dây bay lên.
Hổ leo lên đến nơi, cũng chắp tay cầu nguyện với Thượng đế:
"Nếu Ngài muốn tôi bắt chúng, xin hãy hạ xuống một sợi dây thừng".
Rồi một sợi dây khác cũng từ trên trời hạ xuống. Con hổ cầm lấy và bay lên trời. Nhưng đây là sợi dây mục, hổ bị rơi xuống đất đau đớn tơi bời.
Hai đứa trẻ sau khi bay lên trời, người anh trở thành Mặt Trời, người em trở thành Mặt Trăng.
Nhưng cô em bảo: "Em sợ ban đêm lắm!".
Thấy vậy, người anh nói: "Vậy anh sẽ là Mặt Trăng thay cho em".
Sau đó, người anh trai đã trở thành Mặt Trăng, còn cô em gái trở thành Mặt Trời.