Ngày xưa, ở ngôi làng nọ có một bà lão nghèo sống một mình cô quạnh không con cái.
Một chiều nọ, xong việc, bà từ đồng về nhà và khi đốt lò sưởi lên, bà rất ngạc nhiên thấy có một cô gái đẹp đến nói:
- Làm phiền bà, bà có thể cho cháu ở lại đêm nay được không?
Rồi cô ngồi luôn trên bậc cửa.
- Cho cô ở lại thì dễ thôi. Nhưng cô thấy đó, nhà già không có chỗ cho thêm một người nữa, cũng không có đồ ăn. Nhà già nghèo đến mức không thể chờ đến vụ mà phải cắt hết cây trái ra sớm mà nấu. Vì vậy già nghĩ là cô nên đi chỗ khác đi!
Tuy bị bà lão từ chối, nhưng cô gái vẫn năn nỉ:
- Không sao, không sao đâu ạ. Cháu có mang đồ ăn theo. Xin bà đừng lo! Cháu chỉ cần một chỗ để tránh mưa thôi.
Cuối cùng, bà lão đành cho cô ở lại.
Khi vào nhà, cô đến bên lò bảo:
- Cháu không đói nên cháu không ăn tối đâu.
- Nếu vậy thì cô đi ngủ được rồi. Tôi sẽ trải chăn cho cô.
Và bà dẫn cô qua phòng bên. Khi nhìn thấy căn phòng, cô hỏi:
- Phòng này rộng bao nhiêu?
- Mười hai chiếu.
- Vậy tối nay cho cháu mượn phòng này nhé!
- Ừ, được rồi. Nhà này ngoài già ra thì không còn ai cả. Cô thích chỗ nào thì cứ ngủ ở chỗ đó.
Nói rồi bà lão quay lại phòng khách. Nhưng khi ngồi một mình, bà thầm nghĩ: “Sao cô gái đó lại nói những lời như thế nhỉ? Cô ấy nói xin sử dụng hết cả căn phòng rộng mười hai chiếu. Cô ấy ngủ thế nào?“
Nghĩ thế, bà len lén đến cửa phòng. Qua khe cửa, bà vô cùng hoảng hốt khi thấy một con rắn lớn nằm cuộn tròn trong phòng.
“Trời ơi, con rắn lớn thế này thì làm sao ta chạy được? Thật là kinh khủng! Không lẽ đêm nay ta sẽ chết sao?” Bà lão run rẩy quay trở lại chốn ngủ của mình và chờ trời sáng.
Khi trời sáng. Bà lão sợ sệt, nhìn về phía con rắn thì thấy vẫn là cô gái xinh đẹp hôm qua. Đến khi họ ăn sáng xong, cô đi ra cửa.
- Bà này, bà nhìn ta khi ta đang ngủ là không nên, nhưng để báo đáp ơn bà cho ngủ nhờ, ta sẽ tặng cho bà một vật báu.
Rồi cô đưa cho bà lão một cái hộp và dặn:
- Nhưng bà tuyệt đối không được mở hộp ra.
Và cô đi mất.
Bà lão nghe theo lời, tuyệt đối không mở hộp mà cất lên kệ.
Dần dần nhà bà lão trở nên khấm khá hơn. Có thể chờ chín vụ rồi mới thu hoạch như bao nhà khác. Bà làm lụng chăm chỉ nên ngày càng gom góp được nhiều tiền bạc, quần áo cũng nhiều hơn, thóc lúa đầy bồ, chất cao đến tận nóc nhà.
Từ đó, bà lão sống sung sướng đến cuối cuộc đời.