Có một ông già sống ở một làng nọ. Một hôm vợ ông rán cho ông một ít bánh bột để ăn bữa trưa khi đi cắt cỏ trong thung lũng. Trong lúc ông mải làm việc thì một toán khỉ đến và lấy bữa trưa của ông ra ăn sạch. Ông già nhìn thấy nhưng ông ngồi lặng im giữa thung lũng mà không đánh đuổi chúng.
(Đọc truyện cổ tích hay cho bé: con khỉ suýt bị mất gan)
Toán khỉ phát hiện ra ông già chúng kêu lên:
- Tại sao tượng thần của chúng ta lại ở đây nhỉ? Thật là bất tiện khi để thần ngồi giữa thung lũng này. Chúng ta hãy mang người về ngôi đền ở bên kia sông đi.
Nói rồi chúng ngoác tay nhau vào và làm thành một cái kiệu. Chúng đặt ông già lên kiệu rồi vừa lội qua sông vừa hát:
Chúng ta có thể bẩn,
Nhưng vị thần của chúng ta không thể để bẩn được.
Ông già buồn cười quá, nhưng ông kìm lại. Ông cô nhắm mắt và im lặng không nói gì cả. Cuối cùng chúng đem ông đến ngôi đền cạnh núi và đặt ông ở chỗ sang trọng trong ngôi đền. Lần lượt từng con khỉ một, chúng cầm những đồng tiền ném xuống chân ông già như một sự dâng hiến thiêng liêng. Sau đó toán khỉ rời khỏi ngôi đền và biến mất.
Ông già nhặt những đồng tiền cho vào túi áo và cũng rời khỏi ngôi đền. Ông đi ra thành phố mua vài bộ kimônô thật đẹp và một vài thứ khác, sau đó ông trở về nhà.
Hai vợ chồng ông già mặc quần áo mới vào và làm một bữa tiệc nhỏ nhân dịp may mắn này. Khi họ vừa ngồi vào bàn tiệc thì bà hàng xóm sang và hỏi:
- Ông bà lấy đâu ra quần áo đẹp và những thứ sang trọng này? Ông bà ăn mừng nhân dịp gì vậy?
Hai vợ chồng ông già kể lại mọi chuyện cho bà hàng xóm nghe. Bà hàng xóm vội nói:
- Tôi phải bảo ông nhà tôi cũng làm như vậy mới được.
Bà ta chạy về nhà nói với ông nhà mọi chuyện, rồi bà vội làm món bánh bột rán đưa cho chồng mang lên thung lũng để ăn bữa trưa. Ông chồng treo bữa trưa lên cành cây rồi ngồi chờ lũ khỉ đến ăn. Một lúc sau lũ khỉ đến ăn hết bữa trưa của ông và chúng nhìn thấy một ông già ngồi giữa thung lũng trông giống như vị thần của chúng. Chúng ngoắc tay vào nhau làm kiệu, đặt ông già ngồi lên rồi lội qua sông. Khi lội qua sông chúng hát:
Chúng ta có thể bẩn.
Nhưng vị thần của chúng ta Không thể bẩn được
Ông già nghe chúng hát và buồn cười quá không nín được. Ông cười phá lên và mở mắt ra. Bọn khỉ hết sức ngạc nhiên. Chúng rời tay nhau ra, ông già rơi xuống nước và chìm dần xuống sông.
Ông già lóp ngóp mãi dưới sông, sau đó may sao ông tóm dược một khúc gỗ. Ông ôm lấy khúc gỗ đó và bơi vào bờ. Lúc này vợ ông đang ngồi ở nhà để chờ ông mang tiền về để mua những bộ kimono thật đẹp và sắm sửa đồ dùng trong nhà. Bà đang nghĩ rằng ông đang về nên bà cởi quần áo đang mặc trên người ra và đốt chúng. Bà chờ mãi mà vẫn chưa thấy chồng về, chợt bà nghe thấy tiếng kêu "Ôi! Ôi trời ơi" và ông nhà bà hiện ra, quần áo ướt như chuột lột. Bà ta nghĩ: "à ông ấy đang kêu lên vì vui sướng với những bộ kimônô tuyệt đẹp và những đồng tiền cúa bọn khỉ đấy".
Và bà chờ ông đưa ra khoe với bà.