Ngày xưa, ở nơi nọ, có một cậu bé tên Taro. Dưới Taro còn có em nên cha mẹ hay bảo cậu trông em bé. Một ngày nọ, cha mẹ bảo Taro trông em như mọi lần thì Taro địu em trên lưng và cứ thế leo lên cây liễu sam bên đền thờ.
- Trời ơi! Nguy hiểm quá! Lạy trời để nó không bị té xuống!
Khi mọi người xung quanh còn đang lo lắng, hồi hộp thì Taro chổng ngược đầu, tụt xuống một cách nhanh nhẹn. Cha mẹ Taro vô cùng hoảng sợ.
Taro còn có một sở thích khác là nhai quả sồi. Quả sồi dù cứng đến mấy, cậu cũng nhai rau ráu như kẹo, xong rồi nhổ ra.
Đến năm Taro mười lăm tuổi, cậu quỳ gối thưa chuyện với cha mẹ:
- Thưa cha, thưa mẹ, cám ơn cha mẹ đã chăm sóc con lâu nay. Bây giờ đã đến lúc con phải quay về rừng rồi ạ. Con chính là Tengu ở núi Tsurugi.
Nói rồi Taro nhắm cây liễu sam bên ngôi đền, nhảy phóc lên.
- Hấp!
Mọi người đuổi theo thì thấy Taro đứng trên cây, cởi bỏ hết áo mặc trên người, toàn thân đỏ lựng. Sau đó cậu nhảy qua cây thông bên bờ ao rồi biến mất vào rừng.
Ở nhà, cha Taro dẫn đầu đoàn người trong làng khua chiêng gõ trống đi tìm Taro. Họ vừa đi vừa gọi: