Người ta kể rằng Bulan là một tinh linh của ánh trăng - là cậu bé đáng yêu và xinh xắn nhất thế gian - vẻ đẹp của cậu khiến các tiên cá còn phải ngợi ca.
Còn Sidapa là vị thần của cái chết - thường được mô tả là một người đàn ông cao lớn, lực lưỡng và đội một chiếc vương miện vàng.
Một ngày kia, khi Bulan xuống trần, vẻ đẹp của cậu bé đã khiến Sidapa phải sững sờ. Vị thần chết ra lệnh cho chim muông thức dậy mà cất tiếng hót, cho hoa đào phải bung nở giữa đêm khuya. Ngài còn tạo ra loài đom đóm như một món quà để trao tặng cho Bulan (nghe vụ này mà nhìn lại cái cách Zeus đối xử Ganymede).
Nhưng rồi một ngày kia, khi Bakunawa - con đại mãng xà quyết định nuốt chửng cả mặt trăng do ghen tị với vẻ đẹp của Bulan, thì Sidapa vội vàng xuất hiện, đưa Bulan trốn khỏi Bakunawa. Hai người họ sau đó sống với nhau ở đỉnh núi Madjaas. (còn Bakunawa thì vẫn không biết gì rằng Bulan đã rời đi nên vẫn rình đớp mặt trăng).