Ban đầu... a, quá nhiều chuyện đã bắt đầu như thế. Chuyện kể rằng, ban đầu chỉ có nước. Sao cơ? Ban đầu tuyệt không có gì. Bạn hãy thử hình dung, nếu có thể.
Bạn có hình dung được không? Thật chứ? Ý tưởng về một cái không có gì khiến cho phần lớn chúng ta bối rối – một sự hỗn mang, nghĩa đen mà nói. Vì vậy ta thay nó bằng nước, điều thiết yếu của sự sống, như ta vẫn biết. Chúng ta giả định rằng ban đầu có nguồn nước Nun mênh mông vô định hình. Tiếp đến là nhiệt và ánh sáng, tất nhiên, trong hình dạng Thần Mặt trời Ra. Thần Ra nói rằng thần nhanh chóng có chín con cháu: Shu và Tefnut, các con của họ là Geb và Nut, và các con của hai người này là Nebet Hut, Set, Aset, Usir và Heru Wer.
Nhưng Heru Wer lại kể một câu chuyện khác.
Tuy nhiên, trước hết hãy thử nhìn một cách khác. Đó là một kiểu tên gì vậy: Heru Wer – Horus Chú? Cứ như thể vị thần này đã chẳng từng có tên cho đến khi đứa cháu Heru được sinh ra.
Ban đầu tên của đứa trẻ có vẻ như để tưởng nhớ người chú đáng kính. Nhưng rồi Heru Sa Aset bước vào trận đánh bất tận với Set và tạo dựng tên tuổi cho mình – nhấn chìm luôn tên của người chú.
Khi người ta nói đến Heru, Heru Wer không chắc họ nói về mình hay về đứa cháu. Thật khó chịu làm sao. Các anh chị của thần tỏa sáng nhờ sự nổi tiếng hay sự đồi bại của mình. Còn Heru Wer thì giấu mình sau bóng của thằng cháu Heru Sa Aset. Phừ!
Mọi thứ đều hỏng cả.
Mà hỏng nhất là câu chuyện về sự sáng thế. Hem Wer cảm thây mình cổ lỗ. Có lẽ thần đã có cuộc sống của một vị thần từ trước, trước khi có thời gian, ở một nơi nào khác không phải Ai Cập. Trái tim thần thuộc về bên kia biển, gần với núi sông, có thể là một vùng đất về phía đông. Một thế giới nào khác.
Nhưng thần đang ở đây – ở thế giới này – và không được một ai để ý. Tefnut phàn nàn không ai coi trọng nàng và đã trút một cơn thịnh nộ khiến Ai Cập héo hắt đến gần chết. Kết cục Tefnut được gọi là người đáng kính nhất. Tehuti phàn nàn bị xem thường, như kẻ ở sau lưng Ra. Thế nhưng Tehuti đã lên con thuyền của Ra – liệu còn có vị trí nào cao hơn thế?
Những cái không phải với họ không gì có thể sánh với việc phải nhờ đến đứa cháu nhăng nhố mới phát sáng dược.
A, Heru Wer xứng đáng được kính trọng. Thần là con chim ưng săn mồi trên sa mạc cát không ngừng thiêu đốt. Thần là con sư tử lẫn vào những cây keo, rồi nhảy ra làm kinh hồn kẻ khinh suất. Thần là ông hoàng của các vị thần, thầm thì dẫn dắt các pharaoh. Thần là cả ba trong một, mang hình con nhân sư.