Ngày xưa, có đôi nam nữ rất xứng đôi vừa lứa, lại tâm dầu ý hợp. Họ yêu nhau say đắm, và hằng đêm cô thiếu nữ lén để mở cửa phòng rước cậu trai vào tình tự, trò chuyện mãi đến khi gà gáy hừng đông, cậu trai mới ra về. Cứ như vậy ngày này qua tháng kia.
Đến một ngày nọ, cũng như mọi khi, sau đêm bên người yêu, trước khi về, cậu trai ao ước được ăn một miếng trầu nhưng cô thiếu nhìn trong khay thấy trầu đã hết, cô thiếu nữ liền chạy ra vườn hái lá đem vô, têm vôi, mời chàng. Dè đâu miếng trầu nhai chưa dập chàng nọ ngã lăn, trào đờm rồi chết. Hoảng hốt nàng tri hô toáng lên. Quan chạy lại khám xét tử thi, thấy nhiều đốm đỏ loang khắp mình bàn nghi cho cô thiếu nữa sát hại.
Thế là cô nọ bị bắt giam để xét hỏi vì tội bỏ thuốc độc giết người. Cô khóc lóc thảm thiết, cứ một mực kêu oan mà không nhận. Nhiều cuộc tra tấn kéo dài, đau đớn, lần lần cô trở nên ốm o gầy mòn, gần chết trong ngục.
May sao, có ông quan Án đi qua nghe thấy có điều uẩn khúc nên vào ngục tìm cô thiếu nữ. Quan Án hỏi cô:
- Đầu đuôi tự sự như thế nào? Mi phải khai rõ.
Cô nọ nói sự thật, kể hết mọi sự cho quan Án nghe. Nghe xong, vị quan suy nghĩ, gật đầu. Ông đi ra ngoài vườn xem từng lá trầu trên nọc nhà cô. Ông chú ý: mấy lá ở sát gốc đều dính một chất gì nhớt ngay chót đuôi lá, giống như là con ốc, con sên bò qua nhả nước miếng. Nhưng không thấy con ốc, con sên nào cả!
Nghi là dưới đất có vấn đề, ông quá tức trí, ra lệnh đào đất lên, ngay nọc trầu đào thật sâu, bỗng nghe tiếng khò khè. Nhìn ra thì thấy rõ là một con thuồng luồng nằm khoanh trong hang. Dân chúng sợ chạy tứ tán.
Ông quan nói:
- Con thuồng luồng này hàng đêm lén bò lên mặt đất để kiếm nước uống. Vì quá khát nước, nó phải liếm mấy giọt sương đọng ở chót đuôi mấy lá trầu gần mặt đất. Nọc con thuồng luồng dính lại trên lá nên giết người. Cô gái này bị hàm oan.
Chòm xóm nhìn nhận lời vị quan nọ là chí lý, tài trí như Bao Công thuở trước. Từ đó về sau, trước khi têm trầu, ai nấy đều ngắt chót đuôi lá vì sợ nọc con thuồng luồng. Bây giờ, giống thuồng luồng không còn nữa nhưng thói quen của con người hãy còn.