Ngày trước Chúa Trịnh sở hữu một viên ngọc vô cùng quý giá, ngày ngày đều nâng niu và giữ gìn vô cùng cẩn thận. Và trong một buổi tiệc, nhân dịp có nhiều quan thần trong triều tới tham gia, Chúa liền đem ngọc quý của mình ra để khoe khoang. Bởi vì các quan lại trong triều đình bấy giờ có rất nhiều kẻ nịnh bợ thành thói nên đều đua nhau nói những lời tán tụng trên trời dưới đất.
Có kẻ tán thưởng rằng: "Ngọc này của chúa còn quý hơn cả ngọc của rắn nữa, nếu như mang vào người thì còn có thể nghe được tiếng kêu của chim, còn có tiếng kiến, tiếng sâu!"
Kẻ khác cũng không chịu kém cạnh: "Ngọc này của chúa còn quý hơn cả ngọc của rết nữa, nếu có thể giữ được ngọc rết ở trong người thì dao chém cũng không lo đứt, mà tên bắn cũng không thể nào trúng được, khi xông pha ngoài trận mạc thì có khác chi dạo chơi chỗ không người đâu!"
Và lại thêm một kẻ nịnh hót khác nữa tung hô: "Ngọc này của chúa còn quý hơn cả ngọc của ba tiêu đấy, lấy từ cây chuối mà ra, phải đợi ba nghìn năm mới có được một lần, nếu có thể giữ được ngọc này thì người đó sẽ thoát tục và tới được nơi bồng lai tiên đảo, còn có thể biết được yêu ma quỷ quái, phân biệt được chúng với loài người đấy!"
Cả đám nịnh thần thi nhau a dua tán tụng viên ngọc của chúa, nào là ngọc kỵ thủy, nào là ngọc kỵ hỏa…
Nhưng trong đám quan lại thì Quỳnh vẫn im lặng đứng đó nên chúa lập tức hỏi. Và lúc ấy thì Quỳnh mới chắp tay và cung kính tâu rằng:
- Muôn tâu chúa thượng, theo thần thì ở trong trời đất này chẳng có thứ ngọc nào có thể quý giá bằng con người cả. Dù là những loại ngọc rắn hay ngọc rết có thực quý đi chăng nữa nhưng sao có thể dám sánh ngang với ngọc người được? Mà ngọc người thứ ấy chỉ nằm duy nhất trong não người mà thôi. Và cũng chỉ có những kẻ vô cùng ngu ngốc mới có được ngọc, còn những người khôn ngoan hay thông minh thì làm sao có được.