Rùa và Rắn cùng sống bên bờ sông xanh, chúng thù nghịch nhau rất ác liệt, vì cả hai đễu muốn giành bá chủ trên sông về phần mình. Rắn cậy mình lanh lẹ thường rình mò cắn mổ Rùa cho chết đi, Rùa tuy chậm lụt, nhưng nhờ có cái mang cứng như giáp đồng, nên mỗi lần thấy Rắn quăng mình tới, Rùa thụt đầu vào mai, Rắn đành thúc thủ.
Răn lấy làm tức dận lắm, tìm hiểu sự rèn luyện da thịt của Rùa bằng cách nào mà cắn không đứt, mổ không lủng. Rùa đoán biết liền bảo Rắn:
- Anh có cắn mổ cũng vô ích thôi, tôi đã luyện được mình đồng da sắt nhờ ở bí quyết gia truyền.
Rúa chỉ nói vậy rồi bỏ đi Rắn tức lắm quyết tìm xem bí quyết gia truyền của Rùa là thế nàọ Rùa giả lơ như không biết, nhưng đêm đêm đợi Rắn đến gần thì cầm một miếng gỗ bén chặt qua đầụ Nói là chặt qua đầu chớ kỳ thật Rùa thụt đầu vào trong mai đánh lừa Rắn.
Hôm sau, Rắn vừa gặp được Rùa thì reo lên:
- A, tôi đã biết rõ bí quyết của anh rồi, nhưng tôi chưa biết đó là trò gì, anh nên cắt nghĩa cho tôi nghe
Rùa vui vẻ đáp:
- Đó là thuật cắt đầu để luyện thành mình đồng da sắt.
Rắn vốn độc ác tham lam, cũng muốn cho mình trở nên có bộ giáp sắt như rùa, nên nói:
- Tôi cũng muốn được như anh, ngặt vì anh có tay chân, anh cầm miếng gỗ cắt đầu mình được, còn tôi mình mẩy trụi lủi, tay chân không có thì làm sao mà chặt lấy đầu
Rùa làm ra vẻ hào hiệp bảo:
- Nếu anh không tỹ hiềm, tôi sẽ tình nguyện giúp anh.
Rắn mừng rỡ trở về kêu hết họ hàng ra bờ sông. Rùa cũng gọi thân thích tới cầm từng miếng gỗ chặt rơi đầu rắn.
Vì tham lam ngu độn nên Rắn đành thiệt mạng. Từ đó quyền bá chủ trên sông về phần Rùa