Nơi cánh rừng kia có một cây Sồi cao lớn đã gần trăm tuổi, mỗi ngày gió chạy vào rừng làm bạn với cây Sồi. Gió thổi vào cây Sồi làm cành lá reo lên lao xao như ca nhạc, ngày nào đôi bạn này cũng ca hát như thế để làm vui cho khu rừng quạnh quẽ.
Ở gần khu rừng có lão tiều phu, ngày ngày thường đánh chén ca hát nghêu ngao. Bữa nọ, có lệnh vua truyền xuống bảo lão phải đốn cây Sồi để lấy gỗ cất nhà. Lão không đốn, lại tâu với vua rằng:
- Gỗ Sồi không tốt, nếu muốn xây cung điện thì nên đốn gỗ trầm hương.
Vua cho là phải nên không đốn cây Sồi.
Cảm ơn lão tiều phu, cây Sồi kêu lão bảo rằng:
- Ông cứu tôi khỏi chết, tôi xin đền ơn ông. Nguyên trước đây có nhà phú hộ đem chôn dưới gốc tôi một hũ vàng, tôi giữ kín sự bí mật không hề tiết lộ với ai. Từ ngày ấy đến nay đã ba mươi năm rồi không thấy chủ hũ vàng trở lại, vậy vật đó về phần tôi nay xin biếu ông vậy.
Được cả hũ vàng, lão tiều phu trở nên giàu có, ăn xài huy hoát ( (hay huy hoắc?) vung phí tiền), lại cưới hầu thiếp và xây nhà cửa.
Thấy cây Sồi to lớn, tầm thước tốt tươi, lão tiều phu bèn bảo thợ rìu hạ xuống làm kèo cửa sổ.
Cây Sồi bị hạ xuống, khu rừng vắng mất bóng cây cao, ngày sau gió chạy vào rừng thấy mất người bạn Sồi thì buồn rầu, vu vi qua các nẻo tìm kiếm người bạn già. Một chiều kia gió lạc loài đến nhà lão tiều phu (bây giờ trở nên nhà phú hộ) đứng ngoài cửa sổ than van. Thình lình nghe tiếng thì thào:
- Này bạn gió của tôi ơi, mình chia cách nhau hèn lâu bây giờ mới gặp, thật đáng buồn quá nhỉ.
Gió dáo dác kiếm tìm. Tiếng thì thào lại vẳng lên:
- Bạn đang đứng sát bên tôi đây, ờ bạn không nhìn ra Sồi cũng phải. Thân Sồi đã bị lão già cưa ra từng mảnh, bào giũa làm thành cửa sổ rồi.
Gió nhìn lại buồn buồn đáp:
- Vậy ư? Tôi nào có biết. Thật đáng trách cho lão già đã chia rẽ chúng ta, lại còn cưa bác ra từng mảnh.
Tôi phải báo thù ...
Gió trở nên giận dữ, hỏi cây Sồi lão già ở đâu. Sồi cho biết rằng lão già ra kinh thành bằng thuyền từ mấy hôm trước chưa về.
Gió càng nổi cơn thịnh nộ, từ giã cây Sồi, rồi chạy tìm các bạn bốn phương, hợp lại thành trận cuồng phong ở trên sông đợi lão già trở về nhận chìm cả người.
Báo thù xong, gió lại buồn vì bạn Sồi không còn bao giờ trở lại rừng hoang nữa; ngày ngày gió thương nhớ tương tư đến bên cửa sổ cất tiếng vi vu cùng người bạn già than thở.