Trong truyện cổ Celtic có một câu chuyện tình buồn và đẹp của chàng Tristan và nàng Isolde. Chuyện kể rằng, Tristan là một chàng trai trẻ được chú của mình - vua Mark xứ Cornwall phái đến Ireland để hộ tống vị hôn thê của ông là công chúa Isolde về nước. Trước khi lên đường, hoàng hậu đã đưa cho con gái một lọ thuốc tình yêu để nàng uống cùng vua Mark trong đêm tân hôn. Ấy vậy mà, số phận run rủi thế nào mà Tristan và Isolde đã vô tình uống lọ thuốc trên đường về. Vậy là đôi trai gái đem lòng yêu nhau.
Khi phát giác ra mối tình này, vua Mark vô cùng tức giận vì sự phản bội của người cháu. Ông ra lệnh xử tử Tristan nhưng chàng và người tình đã may mắn chạy thoát và trốn trong rừng sâu. Nhà vua quyết tâm bắt được đôi trai gái nên không ngừng lùng sục. Một đêm nọ, cuối cùng ông cũng tìm được chỗ ẩn nấp của Tristan và Isolde. Cả hai đang say ngủ không hề hay biết đã bị tìm thấy. Nhưng thật kỳ lạ, cả hai nằm bên cạnh nhau nhưng vẫn để một thanh kiếm sắc chia đôi ở giữa, không ai động chạm vào ai. Chứng kiến sự ngay thẳng và tình yêu trong sáng của hai người, vua Mark nguôi cơn giận và quyết định tác thành cho họ... à không, đùa đấy, còn lâu nhé, hehe. Nhà vua chỉ chấp nhận tha chết cho họ nhưng Isolde phải ưng thuận làm vợ vua còn Tristan thì rời khỏi vương quốc.
Chàng Tristan bắt tàu sang Pháp và làm đám cưới với con gái của một vị công tước, một tiểu thư xinh đẹp cũng có tên là Isolde. Có lẽ Tristan đồng ý lấy nàng không phải vì nhan sắc hay địa vị mà chính bởi cái tên gợi nhớ đến người tình cũ. Rồi đến một ngày nọ, Tristan lâm bệnh nặng. Có lẽ là tâm bệnh phải chữa bằng tâm dược.
Chàng viết thư cho nàng Isolde - tình yêu đích thực của mình, mong nàng đến gặp một lần. Có như vậy chàng mới có thể hồi phục. Tristan ngày đêm mong ngóng người tình đến nhưng vì bệnh nặng, chàng không thể ra khỏi giường được. Vậy là chàng đành nhờ người vợ hiện tại ra bến cảng ngóng tin. Chàng căn dặn vợ, như trong thư gửi Isolde đã viết, nếu con tàu từ Cornwall cập bến mang buồm trắng thì tức là Isolde có mặt trên tàu, còn nếu con tàu có cánh buồm đen, tức là ngược lại, nàng sẽ không bao giờ đến.
Người vợ ra bến cảng và nhìn thấy con tàu mang buồm màu trắng, nhưng vì sự ghen tuông, cô quyết định về nói dối chồng và bảo rằng cánh buồm màu đen. Tristan tuyệt vọng khi nghe tin và trút hơi thở cuối cùng. Khi nàng Isolde đến nơi thì muộn rồi. Quá đau khổ, nàng Isolde cũng qua đời.
Từ dưới mộ của 2 người mọc ra 2 cây, cành lá của chúng quấn chặt vào nhau, tựa như số phận của Tristan và Isolde cuối cùng cũng được ở bên nhau mãi mãi.