Landja là cô gái xinh đẹp nhất trần đời và chưa có ai so sánh được với cô. Chỉ thoáng nhìn cũng đủ làm ta lóa mắt, chính vì thế mà tất cả đám thanh niên trai tráng đều không kháng cự được trước vẻ quyến rũ của nàng.
Những tay anh hùng dũng cảm nhất đều muốn có nàng từ tay cha mẹ nàng vốn là hai hung thần ghê gớm, nhưng tất cả bọn họ đều phải trả giá bằng mạng sống của mình. Ahmad, con trai duy nhất của một vị vua cũng đem lòng thầm yêu trộm nhớ Landja. Hoàng tử quyết định phải cưới nàng bằng được, cha chàng lo sợ liền khuyên can con từ bỏ ý định ấy. Ngài cho mời đến lâu đài tất cả những phụ nữ xinh đẹp nhất trong vương quốc nhưng chẳng ai trong số họ làm chàng mảy may rung động: Ahmad vẫn khăng khăng giữ nguyên ý định của mình.
Chàng lên ngựa và đi về phía Sa mạc. Sau chặng đường dài, cuối cùng chàng cũng đến được nhà hai vị hung thần.
Nàng Landja đang ngồi chải mái tóc dài màu hung trên bậc cửa. Hoàng tử lặng lẽ ngắm nàng, chàng nín thở, sững sờ trước vẻ đẹp vô cùng diễm lệ của nàng. Đột nhiên, nàng Landja ngẩng đầu và ánh mắt nàng bắt gặp Ahmad, nàng nói:
- Hỡi người lạ kia, chàng làm ta rất hài lòng. Nhưng cha mẹ ta và bảy anh em trai của ta sắp đi săn trở về, nếu họ thấy chàng, họ sẽ giết chàng mất. Hãy đi giấu ngựa của chàng lại đằng kia ở sau khe núi rồi quay vào nhà với ta.
Ahmad làm theo lời nàng bảo: Chàng đi giấu ngựa rồi quay lại nhà. Trong căn phòng đầu có một nắp đậy dẫn xuống hầm. Cô gái ra lệnh cho chàng ẩn vào trong đó.
- Chàng hãy kéo chặt dây bằng hết sức của mình để giữ cho nắp hầm luôn đóng kín. Khi chúng ta ngồi vào bàn ăn tối, chàng hãy nhẹ nhàng rời khỏi chỗ nấp. Chàng đừng sợ vì không ai nhìn thấy chàng đâu, cả nhà sẽ tắt lửa trước lúc ăn bởi vì thức ăn có ngon đến đâu, dưới ánh sáng chúng tôi cũng không có hứng nữa. Chàng hãy ngồi xuống cùng chúng tôi và nhanh chóng lấy một chiếc thìa ăn. Mỗi người trong nhà chỉ có một chiếc thìa thôi nên người cuối cùng sẽ kêu là không có. Lúc ấy cha tôi sẽ nói: “Hãy đặt hết thìa xuống bàn để đếm nào”. Chàng phải là người đặt thìa xuống đầu tiên, đếm xong chàng lại nhanh tay lấy một cái. Hãy cẩn thận nhé! Đấy cha mẹ tôi về rồi kìa! Chàng chạy nhanh vào chỗ nấp đi.
Bà mẹ, vốn là vị thần độc ác vừa ngồi xuống cạnh bếp lửa đã ra lệnh:
- Hỡi các đồ vật, hãy đến đây để ta đếm nào!
Trong giây lát, tất cả các đồ vật trong nhà bắt đầu động đậy: Cái rây bột, cái hũ, bát đĩa, chai lọ, thìa, dao, giẻ lau, ghế thậm chí cả bàn nữa. Tất thảy tiến lại gần bà, chỉ riêng cái nắp cửa hầm là không nhúc nhích. Bà cố kéo nó bằng phép thuật nhưng Ahmad giữ chặt dây và dứt khoát không chịu buông ra.
- Lạ thật. Bà mẹ kêu lên ngạc nhiên - Cái nắp gỗ hôm nay lại không tiến về phía mẹ đấy
Lamdja chống chế:
- Chắc là nó già rồi mẹ ạ, nó chẳng còn sức nữa. Mẹ nhìn xem kìa, nó cố rung lên mà chẳng nhúc nhích nổi.
- Cái nắp thật đáng thương! - Bà mẹ cảm động nói rồi bà đi nấu bữa tối.
Khi đồ ăn đã xong, ông bố tắt lửa trong lò và thổi tắt nến. Lúc bấy giờ Ahmad mới rời chỗ nấp một cách nhẹ nhàng và ngồi cạnh đám hung thần. Không chậm trễ chàng với tay lấy một chiếc thìa, lát sau một trong số bảy anh em trai càu nhàu.
- Mẹ ơi, con không có thìa!
- Nhưng rõ ràng là đủ số lượng cho cả nhà rồi cơ mà! - Bà mẹ khẳng định.
Ông bố liền ra lệnh:
- Cả nhà hãy bỏ hết thìa xuống đếm xem nào!
Ahmad nhanh nhẹn đặt lại thìa xuống bàn và cả nhà cũng làm y như vậy. Bà mẹ bắt đầu cất giọng đếm. Đúng là có mười chiếc thìa đủ cho mười người trong nhà.
- Thôi giờ hãy cầm thìa lên ăn đi!
Ahmad lại là người đầu tiên nhón một chiếc. Ngay lập tức, một người trong số bảy anh em lại phàn nàn:
- Mẹ, con không có thìa.
- Nhưng mẹ vừa mới đếm rồi cơ mà, đúng là có mười chiếc - Bà mẹ bối rối kêu lên.
Bố của Landja bây giờ liền lên tiếng:
- Dù cho ngươi là quỷ hay là người, hãy ra mặt đi! Chúng ta sẽ không làm hại ngươi đâu vì ngươi đã nếm thức ăn và muối của chúng ta rồi.
Ahmad liền bình tĩnh đáp:
- Tôi là một con người. Tôi là tín đồ của thánh Allah.
Đám hung thần đốt nến lên để nhìn rõ mặt vị khách của họ, khi nhìn thấy chàng, họ giữ lời không làm hại gì chàng cả. Họ hỏi tên chàng và lý do vì sao chàng lại đến đây. Ahmad đáp:
- Tôi tên là Ahmad, tôi là con của vua. Tôi bị lạc và tình cờ tới đây. Tôi mong sớm mai mình sẽ tìm được đường về nhà.
Thế là Ahmad được ngủ lại nhà đám hung thần. Nhưng chàng cứ trằn trọc không sao chợp mắt được. Chàng đang bối rối không biết làm sao thuyết phục được Landja đi theo mình.
Khi những tia sáng bình minh đầu tiên rọi sáng, đám hung thần đã kéo nhau đi săn. Chỉ còn mình Landja ở lại nhà. Nhân cơ hội ấy hoàng tử thú thực với nàng.
- Chính vì nàng mà ta mới có can đảm tới đây. Nàng có muốn làm vợ ta không?