- Này Én, Én à, Én nhỏ ơi, ngươi không thể ở lại với ta thêm một đêm nữa sao?
- Giờ là mùa đông rồi. - Én đáp - Tuyết lạnh sẽ sớm rơi. Ở Ai Cập, mặt trời ấm áp tỏa sáng trên những tán cọ xanh, còn bọn cá sấu nằm trong bùn, lười biếng ngắm nhìn chúng. Bạn bè tôi đang xây tổ trong đền Baalbec. Chim bồ câu trắng và hồng quan sát họ rồi thủ thỉ với nhau. Hoàng Tử thân mến, tôi phải xa ngài thôi. Nhưng tôi sẽ không quên ngài đâu. Mùa xuân tới, tôi sẽ mang về hai viên ngọc thật đẹp để thế vào chỗ những viên ngài đã cho đi. Hồng ngọc thắm hơn hoa hồng và ngọc bích biếc hơn đại dương.
- Dưới quảng trường kia, - Hoàng Tử Hạnh Phúc nói - có một cô bé bán diêm. Em lỡ để diêm rơi xuống rãnh nước nên chúng hỏng hết rồi. Cha sẽ đánh nếu em không mang tiền về. Cô bé tội nghiệp đang khóc. Em không có giày cũng chẳng có tất và để đầu trần. Hãy cậy nốt mắt bên kia của ta và đưa cho cô bé. Cha sẽ không đánh em nữa.
- Tôi sẽ ở lại với ngài thêm một đêm nữa. Nhưng tôi không thể cậy mắt ngài được. Như thế ngài sẽ mù hẳn đấy.
- Này Én, Én à, Én nhỏ ơi, cứ làm như ta yêu cầu.
Én cậy nốt mắt còn lại của Hoàng Tử rồi lao tới quảng trường. Nó xà xuống và thả viên ngọc vào tay cô bé. "Mẩu thủy tinh này đẹp quá!" - em bé kêu lên và sung sướng chạy về nhà. Sau đó Én quay lại chỗ Hoàng Tử.
- Giờ thì ngài mù thật rồi. - Nó nói - Nên tôi sẽ luôn ở bên cạnh ngài.
- Đừng, Én nhỏ ơi, - Hoàng Tử tội nghiệp thảng thốt kêu lên - ngươi phải bay ngay tới Ai Cập.
- Tôi sẽ luôn luôn ở bên cạnh ngài. - Én lặp lại, rồi nằm ngủ dưới chân Hoàng Tử.
Cả ngày hôm sau, Én đậu trên vai và kể Hoàng Tử nghe những điều nó đã thấy trên vùng đất lạ. Chuyện về bọn chim hồng hạc đứng thành hàng dài dọc bờ sông Nile, dùng mỏ bắt cá vàng; về Nhân Sư già cỗi như chính trái đất sống trong sa mạc và biết đủ thứ; về đoàn người lái buôn đi chầm chậm cạnh đàn lạc đà, trên tay cầm những hạt hổ phách; về vị vua của ngọn núi Trăng đen như gỗ mun và sùng bái viên pha lê lớn; về con rắn xanh to tướng ngủ trên cây cọ, được hai mươi vị tu sĩ cho ăn bánh mật ong; về lũ côn trùng nhỏ bơi qua hồ lớn trên những chiếc lá rộng luôn phải chiến đấu với bọn bươm bướm.
"Én nhỏ yêu quý," - Hoàng Tử nói - "ngươi đã kể cho ta nghe thật nhiều điều kỳ thú. Nhưng kỳ lạ hơn cả phải nói đến nỗi đau của loài người. Không có bí ẩn nào lớn hơn sự nghèo đói. Én nhỏ ơi, hãy bay quanh thành phố và nói ta nghe những điều ngươi nhìn thấy."
Vậy là Én nhỏ bay qua thành phố. Nó nhìn thấy người giàu thì vui vẻ trong những căn nhà đẹp còn người ăn xin thì ngồi ngoài cửa. Nó bay vào những ngõ hẻm tối tăm và trông thấy khuôn mặt trắng bệch của mấy đứa trẻ đói ăn đang nhìn bơ phờ ra đường phố bẩn thỉu. Dưới vòm cầu là hai đứa trẻ đang nằm ôm nhau để cố giữ ấm. "Tụi cháu đói quá!" - chúng nói. "Chúng mày không được nằm đây." - người bảo vệ quát và chúng phải lếch thếch kéo nhau đi ra ngoài trời mưa gió. Nó bay về và kể với Hoàng Tử mọi chuyện.
"Cả người ta dát vàng." - chàng nói - "Ngươi hãy gỡ nó ra, từng lá một và mang tới cho những người nghèo. Người ta luôn nghĩ rằng vàng có thể làm họ hạnh phúc."
Én gỡ hết lá này đến lá khác cho tới khi trông Hoàng Tử Hạnh Phúc thật đen đúa và thảm hại. Mỗi một lá vàng nó mang tới cho người nghèo là từng ấy khuôn mặt trẻ thơ ngời lên hạnh phúc. "Tụi mình có bánh mì để ăn rồi!" - chúng cười vang và chơi đùa trên phố.
Rồi tuyết rơi và theo sau là sương giá. Đường phố nhìn như thể dát bạc, sáng choang lấp lánh. Từng đọt băng dài như những lưỡi dao thõng xuống từ mái hiên nhà. Mọi người đi lại trong áo lông ấm còn bọn trẻ thì đội mũ đỏ và chơi trượt băng.
Càng ngày Én nhỏ tội nghiệp càng thấy lạnh hơn, nhưng nó không rời xa Hoàng Tử vì quá yêu quý chàng. Nó nhặt nhạnh những mẩu bánh thừa bên ngoài cửa hàng bánh mỳ khi người ta không để ý, và cố gắng giữ ấm bằng cách vỗ cánh. Nhưng cuối cùng, nó biết mình sắp chết. Nó chỉ còn đủ sức bay lên vai Hoàng Tử một lần cuối.
- Tạm biệt, Hoàng Tử yêu quý! - nó thì thầm - Cho phép tôi được hôn tay ngài?
- Ta rất mừng khi cuối cùng ngươi cũng quyết định tới Ai Cập. Ngươi ở đây lâu quá rồi. Nhưng Én nhỏ này, hãy hôn lên môi nhé, vì ta yêu ngươi.
- Nơi tôi đến không phải Ai Cập, mà là chỗ của Thần Chết. Chết với Ngủ là anh em, đúng không?" Rồi Én hôn lên môi Hoàng Tử Hạnh Phúc, ngã xuống và chết dưới chân chàng.
Ngay lúc đó, một tiếng "cạch" kỳ lạ vang lên bên trong bức tượng như thể có cái gì tan vỡ. Hóa ra, trái tim chì đã nứt thành hai mảnh. Sương giá quả là khắc nghiệt chết người.
Sáng sớm hôm sau, Thị trưởng đi dạo cùng Hội đồng Thành phố dưới quảng trường. Khi họ đi qua bức tượng, ông nhìn lên và nói:
- Ôi trời! Nhìn Hoàng Tử Hạnh Phúc thật là thê thảm!
- Thật là thê thảm! - cả Hội đồng - những người luôn nhất trí với ý kiến của Thị trưởng - kêu lên. Rồi họ xem xét kỹ bức tượng.
- Viên hồng ngọc đã rơi khỏi chuôi kiếm. Đôi mắt biến mất và vàng dát cũng không còn. - Thị trưởng kết luận - Trông anh chàng chỉ khá hơn tên ăn mày chút đỉnh!
- Khá hơn tên ăn mày chút đỉnh! - Hội đồng hưởng ứng theo.
- Thậm chí còn có cả một con chim chết dưới chân đây này! Chúng ta phải ra một thông báo rằng chim không được phép chết ở đây. - Thị trưởng nói và thư ký hội đồng liền ghi ngay lại đề xuất này.
Thế là người ta dỡ bỏ bức tượng Hoàng Tử Hạnh Phúc. "Nếu anh ta không còn đẹp thì cũng chẳng còn tích sự gì nữa." - Giáo sư mỹ thuật nói.
Họ nung chảy bức tượng trong lò và ngài Thị trưởng mở cuộc họp với toàn thể Hội đồng để quyết định xem nên làm gì với đống kim loại kia. "Tất nhiên, chúng ta phải dựng một bức tượng khác" - ngài nói - "và nó sẽ bức tượng về tôi".
"Về tôi" - mỗi thành viên trong Hội đồng Thành phố kêu lên và họ cãi nhau. Đến giờ, cuộc tranh cãi vẫn còn tiếp tục.
"Thật kỳ lạ!" - đốc công xưởng đúc nói - "Trái tim chì đã vỡ này không hề tan chảy trong lò. Chúng ta phải vứt nó đi thôi." Vậy là họ ném nó vào đống rác, nơi xác Én nhỏ cũng nằm ở đó.
"Hãy mang về cho ta hai vật quý giá nhất trong thành phố." - Thượng đế nói với một trong những Thiên thần của ngài. Thiên thần liền mang đến chú chim chết và trái tim chì.
"Con đã chọn đúng." - Thượng đế nói - "Chú chim nhỏ này sẽ đời đời ca hát trong vườn Thiên Đường, còn trong thành phố vàng, Hoàng Tử Hạnh Phúc sẽ ca ngợi ta mãi mãi."
---Hết truyện---