- Trang chủ >
- Thợ mộc
Làng Nam Hoa có một người thợ mộc khéo tay tên là Chuẩn. Thủa trẻ ông lưu lạc khắp nơi vừa làm thuê vừa học nghề. Nghe ở đâu có thợ khéo là ông cố nằn nì xin học cho được, dù có phải phục dịch thế nào cũng rất vui lòng. Tuy nhiên, sau khi đi lang thang mấy chục năm trời, ông vẫn chưa gặp được thầy nào vừa ý.
Ngay xưa, dưới trướng một vị quốc vương có hai quan đại thần, một người là hoạ sĩ, một người là thợ mộc, mỗi người có một tài riêng.
Hoạ sĩ rất ghen ghét với người thợ mộc, chỉ tìm cách giết hại ông để được quốc vương trọng dụng riêng mình.
Ngày xưa ở Bắc Thiên Trúc có một người thợ mộc, tay nghề rất cao, mọi người gọi anh là mộc sư. Mộc sư đẽo đục, khắc chạm làm ra một cô gái bằng gỗ, hình dáng rất đẹp. Đôi mắt to đen nhìn thẳng, quần áo lúc nào cũng như mới, chẳng khác gì một người thật. Người gỗ lại biết đi tới đi lui, biết rót trà mời khách, chỉ là không nói được mà thôi.
Cách nay đã lâu, lâu đến nỗi người ta không nhớ nổi, ở một nước kia có một người thợ mộc và một vị Lạt Ma.