- Trang chủ >
- Truyện ngụ ngôn
Có một đứa trẻ từ nhỏ đã thích ăn trộm. Một hôm, nó đi học về, trong cặp có thêm một chiếc bảng học sinh. Mẹ nó hỏi:
Ông chủ lùa một con lợn béo, một con dê và một con cừu lên xe ngựa mang ra chợ. Người trong thôn thấy vậy liền hỏi:
Trong một khu rừng, Diều Hâu và Cú Mèo lúc nào cũng gây sự với nhau, không con nào chịu nhịn con nào. Một hôm, chúng quyết định sẽ không gây sự với nhau nữa, mà sẽ thân thiện với nhau,
Trong một khu rừng nọ có một chú Thỏ vốn dĩ rất nhát gan. Cứ nhìn thấy bóng dáng của con Cáo là Thỏ vội quay đầu bỏ chạy. Có cách gì giúp bản thân thỏ không sợ Cáo nữa không? Suy nghĩ mãi, cuối cùng Thỏ nghĩ ra một cách rất hay, ấy là thay một bộ răng trông thật hung dữ. Nó tìm đến bác sĩ Hạc, bảo
Có một con Hươu đang dạo chơi trong rừng, không cẩn thận lạc vào một thôn làng đông người sinh sống. Một con chó săn phát hiện ra, liền sủa dữ dội "Gâu, gâu gâu!" và xông về phía Hươu. Hươu sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Có một con Cáo không may bị rơi xuống giếng. Nó cố gắng mãi để trèo lên mà không làm sao lên được. Cuối cùng đành phải ở lại dưới giếng.
Có một người cha trước khi chết gọi ba người con trai đến bên giường, đưa cho họ một bó tên và bảo:
Ngày xưa, có một ông vua rất thích thiên lý mã. Vua đã phái người đi khắp nơi để tìm kiếm, nhưng suốt 3 năm trôi qua mà vẫn không tìm được một con ngựa thiên lý nào.
Thời xưa, ở vùng Quý Châu không có Lừa. Có một người hay làm việc tốt đã chở một con lừa đến đây bằng thuyền. Sau đó, ông ta mới phát hiện ra rằng ở đây hầu như không có việc gì cần đến lừa. Thế là ông ta đành thả lừa vào rừng.
Thời Xuân Thu, ở nước Việt có một cô gái vô cùng xinh đẹp tên là Tây Thi. Nàng được người đời sau coi là một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc cổ đại.
Thời Xuân Thu, Ngô Vương là một vị vua vô cùng ngang ngược, các vị đại thần đều khó mà thuyết phục được ông.
Bác Gấu và con Sói ngồi nói chuyện trên trời dưới đất với nhau.
Cạnh đó có một chị Bướm đang bay lượn. Chị bay từ cây này sang cây khác.
Nhìn thấy chị Bướm, bác Gấu đưa mắt ngắm nghía.
Ngày xửa ngày xưa có một anh Sói lười. Nhà cửa của anh, anh chẳng bao giờ quét dọn, sửa sang. Nó bẩn thỉu, rách nát, chỉ chực sụp xuống.
Đó là một chú Dê con với một đôi sừng bé tẹo tèo teo nhưng lại hay cà khịa. Chú chẳng biết làm gì nên cứ hay di cà khịa với mọi người.
Nghe người ta nói Hổ và Báo cũng thuộc họ nhà Mèo, chị Mèo hí hửng lắm:
– Ồ! Thế mà ta, một con ngu, đã không biết ta có họ hàng quyền thế như vậy! Đã thế, từ rày biết tay ta.
Suy nghĩ một lúc, Mèo ta nhảy tót lên lưng bác Lừa.
Con lừa và con la cùng đi đường. Hai con cùng phải chở hàng bằng nhau. Lừa càu nhàu là La cũng mang bằng nó nhưng nhận phần thức ăn gấp đôi. La lẳng lặng không nói gì. Được một quãng, Lừa thấm mệt.
Có con quạ tha được xác một con chuột thối về ngồi trên cây rỉa mồi. Diều hâu từ trên cao ngó thấy liền hạ cánh xuống bảo:
Một con Dê bị tụt phía sau đàn, bị con Sói theo đuổi sát. Dê quay lại, nói với Sói:
Ở ven hồ kia, có một con sếu rất tinh ma xảo quyệt. Hằng ngày sếu kiếm ăn quanh quẩn trong hồ, hễ con cá nào vừa nhô lên mặt nước hoặc rơi vào bờ là sếu mổ chết ngay.
Ở Trung Quốc thời thời Xuân Thu (năm 770-476 trước Công Nguyên) nước Tống có một người rất thích nuôi con khỉ, nên người ta đặt cho anh ta cái tên là Vượn Công.