- Trang chủ >
- Thần thoại >
- Thần thoại Ai Cập
Lúc này một cái gì khác nữa đã xảy ra. Những con rắn cứ bò quanh chân Ra. Chúng cũng bò quanh Shu và Tefnut. Thật ngạc nhiên: Sự sáng tạo đã dẫn đến sáng tạo hơn.
Một đêm nọ, Shu và Tefnut không ngủ mà lại đi lang thang trong bóng tối. Shu vốn là hơi thở và Tefnut, bọt dãi, nên không ai trong chúng có quyền năng đặc biệt cho phép nhìn xuyên bóng tối. Vì thế, đúng như chúng muốn, đôi trẻ đã bị lạc.
Thần Tefnut & thần Shu ham chơi đến mức thần Ra cũng thất lạc không biết con mình ở đâu. Con mắt ban đầu của Ra, con mắt khởi thuỷ, thắp sáng thế giới và bay qua bầu trời.
Một lần Ra khạc nhổ và nước dãi thần khạc ra tạo nên nữ thần Tefnut, còn luồng hơi đã đẩy nước dãi ra thì tạo nên thần Shu. Những sản phẩm từ cái miệng mới của thần, đôi lá phổi mới của thần.
Con người sinh ra vốn thích nói và đôi khi nói nhiều, mặc dù thường thì chẳng có gì để nói. Nhưng đôi khi người ta nói chuyện phiếm mà chẳng nghĩ ngợi gì đến hậu quả, thậm chí nói những điều quá trớn.
Ban đầu thủa hỗn mang, chưa có thứ gì tồn tại chỉ có nước, nước phát tán theo mọi hướng, vì không có trên và dưới; không có đông và tây; không có trong ngoài và chưa có thời gian. Một thứ nước nằm đó lạnh lẽo và không màu. Một sự trống không ẩm ướt liên tục gầm gào thét gunnnnnnnnnn. Nun. Nun. Đó là vũ trụ, một hư không trống rỗng không hơn không kém.
Tôn giáo Ai Cập cổ đại là một tôn giáo đa thần nhưng tên gọi của các vị thần Ai Cập thì khó có thể biết người Ai Cập cổ đại đã gọi là gì bởi lẽ vào mỗi thời kì họ viết các tên một khác và quên để lại những thông tin quan trọng.