- Trang chủ >
- Truyện cổ Tây Tạng
Ngày xưa, cách nay rất lâu, khi người ta còn sống rời rạc ở khắp nơi và nhà cửa cách nhau hàng ngàn dặm, có một thứ gì đó sáng chói lạ thường xuất hiện trên bầu trời. Khi vật đó tới gần mặt đất, ngươi ta nhận ra đó là một ngôi sao chổi rực rỡ.
Một sa di Phật giáo đang cầu nguyện trong chùa. Trong Ngôi chùa bằng gỗ này có bốn bức tượng thiên nữ và một tượng thành hoàng. Thình lình, sa di nghe tiếng chân đi tới. Ông ngẩng đầu lên và thấy một bóng người. Người đó đi gần bên nhưng không thấy sa di, ông ta lại gần tượng thành hoàng, vừa khom mình rất thấp vừa thì thầm:
Biển Jou bao la dậy sóng. Ít khi gió để cho biển lặng. Nhưng dầu gió quật mạnh thế nào, đào sâu những lượn sóng tới đâu, cho tới lúc này chưa bao giờ người ta thấy được đáy biển.
Hôm đó là ngày rằm tháng tám (trung thu), khi trên mặt đất xảy ra những chuyện kỳ dị, những chuyện thường không thể có được. Trên không lơ lửng vầng trăng tròn vành vạnh, vàng tươi.
Ngày xưa, gần con sông lớn Tsangpo, trong một vùng nhiều dã thú, có một người thợ săn có một đứa con trai duy nhất tên Losange.
Ở tận miền Nam Trung Quốc, nơi sinh sống của một dân tộc được gọi là người Thái, có một họa sĩ tên Touo-lan-ka. Ông sống trong một căn nhà rách che bằng phên tre, bên một dòng sông trong vắt ở bìa làng.
Cách nay đã lâu, lâu đến nỗi người ta không nhớ nổi, ở một nước kia có một người thợ mộc và một vị Lạt Ma.
Ngày xưa, ở một vùng khô cằn gần chân núi, có một gia đình gồm một người đàn bà góa sống với ba đứa con trai. Đứa con lớn là một kẻ vô tích sự, đứa kế cũng chẳng hơn gì, chỉ có đứa con út là người con hiếu thảo và siêng năng, luôn luôn làm hết sức để giúp đỡ mẹ.
Ngày xưa có một người đàn bà xấu xí tới mức ma chê quỷ hờn nên không ai chịu làm chồng của cô. Càng già càng xấu. Nàng ta không muốn thành gái già nên nàng lấy một người mù.
Ngày xưa có một người đàn bà góa có hai đứa con gái ngoan ngoãn siêng năng. Họ phải làm ruộng từ sáng tới tối cho một điền chủ keo kiệt. Cực nhọc là thế nhưng không bao giờ đủ ăn, và nhiều lần họ phải đi ngủ với cái bụng lép xẹp.
Ngày xưa có một ông vua sinh được ba hoàng tử - Một hôm, vua gọi ba hoàng tử tới, nói:
Ngày xưa có hai người thợ giỏi có tiếng sống trong kinh thành, một người thợ rèn và một người thợ mộc. Một hôm, hai người tình cờ gặp nhau ở quán trọ Hồng Đào nên đã bắt chuyện với nhau. Hai người hàng xóm đã tới ngồi cùng bàn với họ, và một người đã đột ngột tuyên bố:
Ngày xưa có một điền chủ giầu có thế nhưng lại hiếm muộn, mãi mới chỉ có một đứa con gái duy nhất. Người con gái đó khi trưởng thành lại là một thiếu nữ rất đẹp, tươi như một đóa hoa nhài, mắt sáng, tóc đen tuyền tết thành hai bím dài.
Ngày xưa có một thanh niên sống giữa một vùng núi non hiểm trở, ở đó chỉ có một con đường mòn hẹp như một sợi dây. Anh vốn mồ côi nên không còn ai thân thuộc trên đời, anh hoàn toàn đơn độc trong căn nhà tranh nhỏ, chỉ trông cậy vào hai bàn tay cần mẫn cày cấy một thửa ruộng cằn cỗi.