- Trang chủ >
- Truyện cổ Andersen
Có một cái tổ cò gồm một gia đình cò: cò bố, cò mẹ và bốn chú cò con ở đằng sau một ngôi nhà trong làng.
Một hôm có một ả cái kim thô dùng để lược quần áo, tự cho mình là thanh tú lắm, nên cứ tưởng mình là một cái kim khâu. Cô ả bảo các ngón tay đang sắp cầm lấy mình rằng:
Ngày xửa ngày xưa, từ cái thời ông nội còn là một đứa trẻ chạy rông các phố với cái quần chẽn và cái áo choàng đỏ, thắt lưng bằng vải, trên mũ không vành có cắm một cái lông. Trong các ngày hội, trẻ em vẫn ăn mặc như thế.
Câu truyện kể về một làng kia có hai người trùng tên nhau và cùng lấy tên là Claus. Nhưng có một người có bốn con ngựa, còn người kia chỉ có độc nhất một con thôi.
Trước cửa lâu đài sang trọng của một chúa đất có một vườn hoa đẹp, được chăm sóc cẩn thận, trồng đầy những cây và hoa lạ. Khách đến chơi với chủ nhân đều hết lời ca ngợi những khóm cây mang từ các nước phương xa tới và những luống hoa sắp xếp mỹ thuật, ai cũng hiểu rằng đó không phải là những lời khen xã giao thường tình.
Một anh lính đang đi trên đường cái. Một, hai! Một, hai! Bọc đồ trên lưng và gươm cạnh sườn, anh vừa tham chiến về, đang trên đường trở lại quê hương. Dọc đường, anh bỗng gặp một mụ phù thuỷ già. Nom mụ thật gớm ghiếc
Ở các xứ nóng, ánh nắng gay gắt hơn ở nước chúng ta nhiều lắm. Dân cư da dẻ đỏ sẫm như màu gỗ gụ. Ở xứ nóng hơn nữa, họ còn bị hun cháy đến nỗi đen xì cả người ra.
"Thật bõ công để kể về câu chuyện con trai người gác cổng!" - đó là lời kết của Andersen cho câu chuyện này, một câu chuyện cổ tích kết thúc có hậu như tất cả những câu chuyện mà chúng ta vẫn thường đọc, nhưng hãy đọc thật kỹ, chẳng có phép mầu nào đưa một chú bé con trai người gác cổng trở thành cố vấn của nhà vua, và lấy cô tiểu thư xinh đẹp. Đó là câu chuyện ...
Anh chàng bù nhìn tuyết nói:
- Hôm nay sao mà rét ra rét! Thích đến là thích. Toàn thân cứ kêu lên răng rắc. Lại còn có cái gió này nữa, cứ quất vun vút mới khoan khoái làm sao chứ! Lại còn cái quả cầu lửa ở phía bên kia nữa kìa, cứ nhìn mình có vẻ sùng bái lắm! - Anh chàng muốn ám chỉ mặt trời lúc bấy giờ đang lặn.
Cách thủ đô chừng một dặm đường có một toà lâu đài tường dày, các chòi đều có lỗ châu mai và mái nhọn. Đó là một lâu đài cổ hùng vĩ.
Một hôm, bọ chét, châu chấu và con nhảy luôn gen tị nhau và cho rằng mình nhảy cao nhất và muốn chứng tỏ cho nhau nên chúng tổ chức một cuộc thi xem đứa nào nhảy cao nhất. Chúng mời tất cả các bậc tai to mặt lớn và tất cả những người nào hâm mộ đến xem cuộc đấu. Thiên hạ biết cuộc thi ấy có đủ mặt ba kiện tướng nhảy cao.
Dưới bóng liễu già phần 4: Trước mặt chàng là một thành phố to lớn và lộng lẫy, dân vùng này gọi là Milanô. Chàng tìm được một ông chủ người Đức thuê chàng làm. Ông chủ là một cụ già trung hậu, người vợ hiền lành và rất ngoan đạo. Hai vợ chồng đều thấy mến anh thợ người nước ngoài, ít nói nhưng hay làm, thật thà và ngoan đạo.
Dưới bóng liễu già phần 3: Nàng xuống tàu sang Pháp. Ngày nào Knút cũng lang thang rất lâu trong các phố của kinh thành Côpenhagơ. Những thợ bạn trong xưởng hỏi tại sao lúc nào chàng cũng đi chơi trầm ngâm suy nghĩ như thế.
Dưới bóng liễu già phần 2: Knút được gửi học nghề tại nhà một bác thợ giày. Chú lớn quá rồi. Không thể để cho chú ăn rồi chạy chơi ngoài đồng. Lúc ấy là lúc chú chịu lễ ban thánh thể.
Câu truyện cổ kể về mối tình đơn phương của chàng trai Knút với cô bạn gái Gian từ thời thơ ấu. Một câu chuyện buồn nhưng sâu sắc như phong cách thường thấy trong những câu chuyện cổ tích của Andersen. Mời các bạn và các em cùng đọc truyện nhé.
Đôi giầy hạnh phúc là truyện cổ tích cho thấy hai mặt của niềm hạnh phúc, hạnh phúc do đi đôi giầy hay là bất hạnh khi có được điều hạnh phúc đó.
Nàng tiên cá nhỏ của nhà văn Andersen mong muốn có một linh hồn bất diệt và tình yêu của chàng hoàng tử loài người, nàng đã từ bỏ cuộc sống dưới đáy biển và thân phận người cá của mình để đến tìm gặp chàng Hoàng tử.
Ngày xưa, có một vị hoàng đế thích quần áo đẹp đến nỗi ngài sẵn sàng chi không tiếc tay cho việc ăn mặc. Vị hoàng đế ấy chẳng ngó ngàng gì đến việc triều chính, cũng chẳng màng đến những thú vui khác. Mỗi giờ, ngài lại thay một bộ quần áo mới. Người ta thường nói "Hoàng đế đang lâm triều", nhưng đối với vị vua này thì phải nói là:"Hoàng đế đang trong tủ áo".
Karen là một cô gái nhỏ rất xinh xắn và rất ngoan. Mẹ cô nghèo nên cô chẳng có giầy dép gì, mùa hè đi chân đất, mùa đông đi guốc gỗ, chân không chịu được rét, đỏ ửng lên.
Trong làng có một bà thợ giầy già. Thương cô bé, bà nhặt những mẩu da đỏ chắp vá cho cô bé một đôi giầy. Đôi giầy ấy chẳng lấy gì làm đẹp lắm vì bà lão phúc hậu ấy mắt đã kém, tay lại run, ...
Ngày xưa có một anh chàng sinh viên nghèo, thật thà, ngay thẳng, sống trong một căn gác xép, chẳng có lấy một tí gì. Cũng trong nhà ấy lại có một ông bán hàng tạp hóa lương thiện và là chủ nhà. Bạn của ông là một con quỷ sứ. Đêm Noel ông cho nó một bát bột ngào sữa và một mẩu bơ to tướng. Con quỷ sứ ở ngay trong cửa hàng, nơi nó biết đến là lắm chuyện.